Thuận theo ánh mắt đầy hàm ý của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi đi đến trước mặt người phụ nữ đó, ngồi xổm xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cũngkhông khỏi ngây người. Trên đời này lại có người đẹp đến như vậy sao?
Khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hơi nhợt nhạt, nhưng cũng không làm ảnhhưởng đến nét duyên dáng, yểu điệu của bà, nhưng mà đôi mắt kia lại vôhồn nhìn trân trân về phía trước. Vận Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Thừa Duẫn đứng cách đó không xa, lại phát hiện ánh mắt anh xuất hiênmột laọi ánh sáng thương tâm và bất lực.
“Chỉ….Lan….” Âu ThừaDuẫn kinh ngạc, mừng rõ khi nghe thấy từ khoé môi đã 5 năm không hề mởmiệng nói chuyện đang lắp bắp thì thào. Dường như là đang muốn nói cáigì đó. Chờ khi anh nghe thấy rõ, gương mặt bà ấy đã lại trở về trạngthái yên lặng mất hồn. Mà Âu Thừa Duẫn cũng không để ý thấy Kiều Sa đang nhìn Tô Vận Nhi, ánh mắt trìu mến, nhưng cũng rất tha thiết.
Trong lòng Tô Vận Nhi nhói lên một cái, đang định tiếp tục tìm hiểu thêm, thì người đã bị Âu Thừa Duẫn xách lên :”Đi ra ngoài thôi.”
Lúc bọnhọ chuẩn bị đi ra ngoài, sắc mặt Kiều Sa càng thêm tái nhợt, đôi taycàng ghì chặt lên thành xe lăn mạnh hơn :"Chỉ….Lan….”
Tô Vận Nhi cũng nghe rất rõ ràng hai từ kia, 'Chỉ Lan'.
“Mẹ của anh hình như……” Lúc quay trở về, Vận Nhi buột miệng hỏi, nhưng lờinói còn chưa dứt, cô đã đem ba từ sau cùng nuốt trở về không nói.
Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-hon-di-dien-ha/2949276/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.