Người?
Nữ nhân còn tính là người sao?
Trên thế gian này làm một nữ nhân, sẽ nhận được kết quả như thế nào, ta Lý Cẩn quá rõ ràng.
Cha huynh ta coi ta như một quân cờ, cầm hôn nhân của ta để mở đường cho chính mình.
Bà mẫu ta hoàn toàn khinh thường ta, thỉnh thoảng tỏ ra hòa nhã cũng chỉ bởi vì ta chiếm vị trí chính thê của Tưởng Cửu Tư.
Các chị em dâu của ta vì chút cơm thừa canh cặn trong hậu trạch, chỉ mong ta xui xẻo ba đời ba kiếp
Phu quân ta là Tưởng Cửu Tư thì càng khỏi phải nói, đừng nói là cho ta tình yêu, hắn có thể làm chút chuyện người nên làm, coi như ta cầu thần bái phật thành công rồi...
Lão Thiên gia lạnh lùng nhìn ta ở nhân gian chịu khổ chịu nhục, vội vã chạy trốn, giống như đang nhìn một con chim nhỏ xinh đẹp và thú vị.
Ta Lý Cẩn có chỗ nào giống người?
Đều chưa từng nhận được đãi ngộ của con người.
Hơn nữa, nữ nhân sinh ra ở thế gian này, ai có đường lui chứ?
Trưởng tỷ không có, nhị tỷ không có, Khương ngũ tiểu thư cũng chẳng có.
Ta, Lý Cẩn, thông qua các nàng ấy, thấy rõ ràng tương lai mình bị nuốt chửng.
Sao ta có thể không sợ?
Sao ta có thể không kinh hãi?
Quay lưng về phía Tử Diệu, ta dứt khoát nói: "Ta sẽ không hối hận."
Suy cho cùng, điều ta tham lam không phải sức mạnh, mà là tự do mà sức mạnh ấy mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.