Ta đẩy chiếc vòng thứ nhất vào cổ tay trái của Liễu nhị tẩu.
Chiếc vòng thứ hai cũng thuận lợi đeo vào cổ tay phải của Liễu nhị tẩu: "Lời ong tiếng ve, ta không muốn nghe thấy, hiểu chứ?"
Liễu nhị tẩu nhận được đồ, lại bị ta cảnh cáo, đương nhiên vâng dạ rồi lui xuống.
Ta nhìn bánh quẩy nhân thịt đã nguội, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đậy nắp lại, xách hộp đựng thức ăn đi về phía viện của Tử Diệu.
Tử Diệu làm như vậy, tuy có chút kỳ lạ.
Nhưng ta cảm thấy có lẽ nàng ấy có nỗi khổ tâm riêng, chi bằng gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Trong phủ, việc mua sắm của bếp nhỏ và bếp lớn là riêng biệt.
Nếu Tử Diệu có thể nói ra một lý do, cho dù là bịa đặt, ta cũng sẽ mua thêm bát đĩa cho nàng ấy.
Sau này bát đĩa cho nàng ấy, ta sẽ lấy từ tiền riêng và của hồi môn của mình, mua qua đường bếp nhỏ cũng không phải là không được.
Ta nghĩ vậy, rồi bước vào sân của Tử Diệu.
Nha hoàn hầu hạ nàng ấy vốn chỉ có hai người, lúc này đều đang đứng trong sân trò chuyện.
Thấy ta đến, hai nha hoàn giật mình.
Trong đó có một người lanh lợi hơn chút, vội vàng giải thích: "Tử di nương muốn ở trong phòng đọc sách, bảo chúng nô tỳ ra ngoài..."
Ta biết hai người này đang lười biếng, nhưng chuyện của Tử Diệu thật sự kỳ lạ, cũng không muốn so đo với họ làm mất thời gian, bèn phẩy tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-can/3744402/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.