Tiếp đó Phạm Ân Lai nhìn Trần Phong với ánh mắt nhìn từ trên xuống như một vị công tử nhà giàu nhìn thứ dân vậy.
“Tiểu tử ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi hướng tới Trường Minh tổng quản quỳ xuống xin lỗi và thề không bao giờ bước vào Đông Kinh bổn thiếu sẽ tha cho ngươi bình an rời đi”
Trần Phong đối với lời đe dọa của đối phương thì khịt mũi coi thường, trong lòng hắn thẩm nhủ.
“Đúng là cá mè một lứa với nhau, trước đó gặp phải một tên Phạm Gia công tử hống hách nay cũng gặp một tên như vậy. Đúng là cả lò nhà nó giống nhau như đúc”
Tuy nhiên mấy lời đó Trần Phong không tiền công khai nói ra, chỉ sợ lúc đó hắn không có cơ hội gặp được Trần Linh và mấy người huynh đệ đồng tộc rồi. Nhưng hắn cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, đương nhiên sẽ không sợ lời đe dọa của đối phương.
“Ngươi chắc là người của Phạm Gia phải không, đúng là có phong phạm của mấy tên phú nhị đại. Nếu như ngươi không có Phạm Gia đứng đằng sau thì ta thấy ngươi không có chút giá trị nào cả”
Phạm Ân Lai sầm mặt lại, sắc mặt tỏ vẻ tức giận rất rõ, hắn ta chưa bao giờ bị xúc phạm trực tiếp như thế, mà những lời mà Trần Phong nói không khác nào lưỡi giao đâm vào hắn. Đám người coi kịch đông đúc trung quanh nghe được Trần Phong ngạo mạn như vậy thì bị làm cho bất ngờ và không ngừng bàn tán.
“Tên tiểu tử này là từ đâu tới vậy, thật là lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-vu-tu-than/1037954/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.