Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, tôi cắnrăng đi theo đám ca vũ tiến ra ngoài phòng, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, những ngọn nến to thắp sáng nhiều không đếm hết, làm mắt tôithấy loang loáng người.
Đám ca vũ theo tiếng nhạc phất tay áo tản ra rồi vây tôi ở giữa, tôi cố tự trấn tĩnh mình, Tuệ nương nói, tôikhông cần phải múa gì nhiều, có gì thì đã có đám ca vũ phối hợp với tôirồi, tôi chỉ cần theo tiếng nhạc mà phất phất tay áo, đi vài bước làđược, tự bản thân tôi còn hoang mang, tôi thật sự hy vọng mình giống như Đường Huyên, bất cứ ở đâu cũng biểu diễn rất tự nhiên.
Tôi cố gắng nhớ lại Đường Huyên đã từnglàm động tác như thế nào, khóe miệng liền mỉm cười, ánh mắt mơ màng,lông mày nhếch lên, ngẩng cao đầu, chậm rãi nhìn những quan to hiển quýđang ngồi xung quanh, khi tôi nhìn thấy người ngồi ở vị trí quan trọngnhất, nụ cười liền trở nên cứng ngắc.
Hàn Kinh, hắn đang ngồi đó bình thản nhìn tôi, trên khuôn mặt góc cạnh còn nở nụ cười, chính là người đã bứcchúng tôi ở đỉnh vách núi ngày đó. Trong lòng tôi bắt đầu thấy kinhhoàng, đến Phồn Đô được mấy ngày rồi, thật không ngờ lại gặp hắn ở đây,trong lòng tôi đã từng nghĩ tới vô số lần nếu gặp hắn thì đối phó thếnào, nên trả thù hắ thế nào, làm cho hắn lĩnh hội mọi nỗi thống khổ củatôi, làm cho hắn sống không bằng chết, vậy mà khi hắn ở ngay trước mặt,tôi lại không biết phải đối phó với hắn như thế nào.
Âm nhạc vẫn réo rắt, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15134/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.