Ra khỏi cốc, dọc đường đi mọi người rấtcẩn thận, cuối cùng cho đến khi mặt trời lặn đã đi xa khỏi song tú sơnvà đến một tiểu trấn, Đinh Cương lấy chút ngân lượng ra đưa cho mộtngười đi mua quan tài, đoàn người hỗ trợ an táng ông lão xấu số, cả quátrình đó cô gái kia không nói một câu nào, chỉ yên lặng khóc, mọi ngườithấy đều đau lòng.
Trong bãi đất hoang rộng lớn có một nấmmộ nho nhỏ, một bóng hình gầy nhỏ quỳ trước nấm mộ đó càng tăng thêm vẻhoang vắng, Tuệ nương muốn bước đến nâng cô gái dậy, nhưng cô gái giãydụa, Tuệ nương thở dài, lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, lại kéo mạnh cô gáiđứng lên “tiểu muội à, chúng ta phải đi thôi, người đã chết không thểsống lại được, người còn sống thì cần phải sống, đi thôi.”
Những người này đều là người thiện lương, xem ra họ đã muốn thu nhận cô gái này rồi, giống như lúc trước đã tiếpnhận tôi, những người cùng đường thường có sự đồng cảm.
Đoàn người trở lại trấn lúc trời đã tối,tìm một khách điếm đơn sơ ngủ trọ một đêm, ăn chút lương khô rồi ai nấyđều tự về phòng nghỉ ngơi. Dọc đường đi chủ yếu là ăn và ngủ, nam nữ lẫn lộn chẳng có cảm giác gì, giờ đã tới khách điếm, tôi chỉ có thể đếnphòng có đàn ông để nghỉ ngơi, tuy rằng mọi người đều mặc quần áo đi ngủ nhưng tôi vẫn cảm giác không được tự nhiên, cho nên không ngủ được, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, bên ngoài ánh trăng đã lên cao.
Ngồi bên ngoài được một lúc, tôi chợtnghe ở phòng khách có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15132/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.