Nụ cười của tôi trở nên cứng ngắc, lờinói của Mai Tốn Tuyết nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như búa tạ ngàn cân giáng vào đầu tôi, xem ra tôi đã đề cao mình quá, thử nghĩ xem ởthời đại này tôi đã từng gặp qua người nào mà không phải là “yêu nhân”đâu? Bất kể là Vương gia Dịch Phàm hay Trầm Triệu Thiên không muốn tranh giành, bất kể là Thái Tử Hàn Kinh hay là Mai Tốn Tuyết luôn tao nhãtrước mắt, trong lúc bọn họ giở trò mưu hại nhau, tôi thì ngồi yên mộtchỗ để thưởng thức! Hàn Kinh nhìn thấu thủ đoạn của tôi sao? Nếu như đãbiết rõ tại sao lại không vạch trần tôi? Chỉ sợ không phải là nhìn thấu, cũng không phải thủ đoạn của tôi không cao siêu, mà là bởi vì tôi quálo lắng dẫn đến bị loạn. 
Hàng trăm ý nghĩ xoay chuyển trong đầu,nhưng nụ cười trên mặt tôi ngược lại càng sáng lạn: “Tốn Tuyết, sao anhlại nói vậy? Chẳng lẽ Tốn Tuyết vẫn còn nghi ngờ tôi sao? 
Mai Tốn Tuyết chỉ cười mà không nói gì,nụ cười của anh ta càng làm tôi thấy không yên, tôi không biết phải làmthế nào để khống chế sự lo lắng trong lòng, chỉ mỉm cười nhìn Mai TốnTuyết. 
Mai Tốn Tuyết thấy tôi vẫn tươi cười, liền vừa cười vừa lắc lắc đầu, quay ra ngoài gọi: “Phùng Phú.” 
Phùng Phú bước vào khoanh tay đứng sangmột bên. Mai Tốn Tuyết đứng dậy bước tới bên cạnh Phùng Phú ghé tai nóinhỏ câu gì đó, còn Phùng Phú thỉnh thoảng lại gật đầu. 
Sự bất an trong lòng càng lúc càng sâuđậm, rốt cuộc Mai Tốn Tuyết định làm gì? Như vậy hiển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15115/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.