Đừng tưởng Trương Tĩnh Chi tôi là ngườikhông có chút thành công gì, tôi không ngất thật, tôi chỉ là tạm thời tự bảo vệ mình tôi, tôi cá cược một lần, đánh cược hắn sẽ không vì tôi“ngất” mà hạ độc thủ với tôi. 
Quả nhiên, chỉ nghe hắn than thở một câu: “Đồ vô dụng!” Sau đó lại là một trận gió, vài phút trôi qua, tôi cảmgiác hắn ta không còn ở đây nữa, liền hé mở mắt ra nhìn, thật sự hắnkhông còn ở đây, mới dám ngồi dậy, cám ơn thượng đế, tôi đã tránh đượcmột kiếp. 
“Có thích khách!” Bên ngoài có tiếng người hô to, làm sự yên tĩnh ban đầu của nơi trú quân loạn cả lên. 
Nguy rồi! Hắn vừa rồi hỏi Dịch Phàm, hắn tới là giết Dịch Phàm! Tôi bấn loạn, cuống quýt bò dậy chạy tới lều bạt của Dịch Phàm. 
Chạy vọt vào trong lều, thấy trong đóđứng đầy thị vệ, trên đất bừa bộn, cái bàn nhỏ bị chém nát, Dịch Phàmngồi trên thảm, người trần trụi, ngực trái có một vết thương, máu chảyđầm đìa, một thị vệ đang băng bó vết thương cho Dịch Phàm. 
Tôi thấy chân mình mềm nhũn, quỳ xuống trước Dịch Phàm, nước mắt chảy giàn rụa. 
“Đừng khóc, ta không sao.” Nhìn sắc mặt tôi trắng bệch, Dịch Phàm còn cười an ủi tôi. 
Còn nói mình không sao? Vết thương dàinhư vậy, chảy nhiều máu như vậy, trong ngực tôi thấy nhức nhối, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn. 
“Nói cho họ biết không cần đuổi theo nữa, các ngươi không đuổi kịp hắn đâu, tất cả lui xuống đi, hắn cũng bịthương rồi, hôm nay sẽ không tới nữa.” Dịch Phàm căn dặn thị vệ, đám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/15094/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.