Nửa tháng sau.
Bên trong vườn của Tướng phủ, truyền ra tiếng kêu chói tai — “Á – đau quá — Dận Kì –”
Được biết tin, Tống Hương Li đã kéo phu quân trong thời gian nhanh nhất chạy về nhà mẹ đẻ. Cho đến lúc này, từng canh giờ trôi qua thì tiếng kêutrong phòng cũng nghe càng lúc càng bi thảm, lông mày của nàng đều sắpdính chặt với nhau.
“Sao lại như vậy? Nô Nhi có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Nàng bình tĩnh đi!” Chu Huyền Lệ vẫn biết hai người tỷ muội tình thâm, đứng ở bên cạnh khẽ ôm lấy nàng an ủi nói: “Sinh con vốn chính là như vậy,nàng không nghe mẹ chồng nàng cũng là mẫu thân ta từng nói sao? Vào lúcbà sinh ta, đau đến suýt chút nữa đã một đao chém chết phụ vương ta đấy. Nếu không, nàng nghĩ xem vì sao từ xưa đến nay, nữ nhân sinh con, namnhân đều phải ở ngoài cửa chờ, đến khi nào sinh xong mới có thể đi vào?Chẳng phải là sợ sẽ xảy ra án mạng sao!”
Tống Hương Li bị hắn chọc cười như vậy, căng thẳng trong lòng nhất thời dịu đi không ít. “Chàng ít nói linh tinh đi!”
Giống như nhớ tới gì đó, nàng nhìn trái phải xung quanh. “Ủa? Cái tên phụtình lương tâm bị chó gặm kia đi đâu rồi?” Chu Huyền Lệ thầm cười trộm.
Hắn thật sự rất bội phục thê tử hắn, mỗi lần nhắc tới Khuất Dận Kỳ, nàngđều có thể kèm thêm một chuỗi từ hình dung không giống người thường, hơn nữa lợi hại nhất là, cho tới bây giờ, vẫn chưa có từ nào bị lặp lại.
“Ta đã sai người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-no/74334/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.