“Cô nương.” Khuất Dận Kỳ bỗng không tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng.
“Công – công tử lại đi theo làm gì vậy!” Nô Nhi lùi lại một bước, buồn bực hỏi.
Khuất Dận Kỳ nhún nhún vai, lơ đãng nhìn vườn sau vắng vẻ.
Tốt quá! Không có người nào, đúng là một địa điểm tốt để dốc bầu tâm sự sau khi cách biệt gặp lại, vừa vặn có thể ‘tha hồ phát huy’, tiểu nữ nhâncủa hắn thật sự rất biết chọn chỗ.
“Chúng ta vẫn còn chưa nói rõ ràng, sao cô nương có thể vứt bỏ ta vậy chứ.”Khuất Dận Kỳ nói, giọng điệu kia cực kỳ giống oán phụ bị vứt bỏ.
“Chúng ta nào có chuyện gì để nói?” Giọng điệu của Nô Nhi tỏ vẻ không cho là đúng.
“Làm sao không có được? Cô nương là thiếu nữ xinh đẹp Bồ Tát đã ban tặng cho ta, cô nương quên rồi sao?”
“Ai…… ai là thiếu nữ xinh đẹp của công tử?” Nô Nhi lắp bắp.
“Cô nương chứ ai!” Hắn trả lời như lẽ đương nhiên.
Trong lòng Nô Nhi chua xót đau khổ.
Hắn vẫn không thay đổi sao? Thấy nữ nhân thì đều thích đùa một phen, nhìnngười khác vì hắn mà ý loạn tình mê, sau đó mới cảm thấy vừa lòng?
“Mong công tử tự trọng!” Trừ câu này ra, nàng không biết nàng còn có thể trả lời lại như thế nào nữa.
“Ta rất tự trọng nha! Xem đi, ngay cả một ngón tay của cô nương ta cũngchưa đụng tới, nếu là trước kia, ta đã sớm trực tiếp kéo cô nương lêngiường rồi.” Ham muốn đã nhịn hơn bốn tháng, tuyệt đối phải bắt nàngchịu! [NV: ca ca này vô lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-no/74332/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.