Cứ vậy ngày tháng lại tiếp tục qua đi, Huynh đệ họ sống vắng bóng trong cuộc đời của đối phương thỉnh thoảng có nhìn lén nhưng đó chỉ là nhất thời mà không thể kéo dài.
Như mọi ngày, Mặc Khắc tới hoa viên chơi và chăm sóc hoa. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng y lại khéo tay lạ thường những bông hoa Cẩm tú cầu mà y đã trồng đều lớn lên thuận lợi, nở hoa tươi thắm đủ loại màu sắc xanh, tím hồng, ...Mặc Khắc yêu thích nhất là cẩm tú màu xanh nên đa số hoa có màu xanh.
Thì bắt gặp Tạ tướng quân cũng đang tới hoa viên thư giãn.
Mặc Khắc lần đầu gặp ông nên không hề nhận ra đó chính là cha mình(từ nhỏ cho tới lớn Mặc Khắc chỉ gặp cha mình đúng một lần đó là lúc nhị phu nhân mới hạ sinh y ra . Trí nhớ tốt lắm cũng không thể nhớ được đúng không các huynh đệ!) Nhìn thấy người lạ y sợ hãi vội vàng núp sau một bụi cây thầm cầu nguyện ai kia không nhận ra mình đang ở đây.
Tạ tướng quân chắp tay sau lưng hít một hơi thật lớn như chút bỏ hết gánh nặng sau lưng nói với nô gia lớn tuổi có dáng hình khom khom gầy gò, tóc lớt phớt màu bạc đi bên cạnh :" Haizz, Vẫn là chỗ này tuyệt vời và bình yên nhất, không phí công xây dựng nó lên !".
Nô gia già khàn khàn cung kính đáp :" Dạ phải, tướng quân thật sáng suốt ạ !".
Tạ tướng quân đảo mắt lướt qua đám hoa tú cầu đằng xa trong rừng cây um
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-nhan-tinh/2800778/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.