Chương trước
Chương sau

- Không ngờ vẫn có nhiều người như vậy lưu lại, xem ra mị lực của lão bản cũng không tệ lắm.
Long Cát công chúa nhìn những người lưu lại, điều này đã vượt qua dự kiến của nàng, số lượng những người lưu lại đã đủ để Vạn Hoa Lầu tiếp tục kinh doanh rồi.
- Đương nhiên, Phi Yên, ngươi bảo các tỷ muội đến đây huấn luyện những người này, cho các nàng học tập một cái nghề phòng thân, không nên làm một bình hoa, chỉ có thể trang trí. Còn nữa, các tiết mục cứ liên hệ với ta, ta sẽ lưu lại chỗ này.
Diệp Lãng nói ra.
- Dạ, lão bản!
Liễu Phi Yên gật đầu nói.
...
- Tiểu hỗn đản, ngươi nói lưu lại ở chỗ này là có ý gì? Chẳng lẽ, sau này ngươi sẽ ở lại nơi này luôn.
Long Cát công chúa nhìn Diệp Lãng chất vấn.
- Đúng vậy, ta chuẩn bị ở lại chỗ này, ta còn muốn chỉ dạy các nàng luyện tập một chút.
Diệp Lãng cảm thấy việc này chẳng có gì là không ổn, cho nên hắn gật đầu.
Long Cát công chúa lắc đầu, nói:
- Thân phận của ngươi hiện giờ, làm sao ngươi có thể ở lại nơi này. Nếu việc này bị người khác biết rõ, không biết sẽ nói ngươi cái gì đây!
- Bọn họ nói cái gì thì liên quan gì đến ta, ta ở chỗ này thì có liên quan gì đến thân phận của ta? Ta chỉ ở nơi này vài ngày thôi, cũng không phải là không đi đến chỗ của ngươi.
Diệp Lãng nói, hắn biết nếu mình không đi tới chỗ của Long Cát công chúa, nàng nhất định sẽ không thoải mái.
- Chỉ vài ngày sao? Vậy được, ta sẽ giúp ngươi trông coi nơi này, nơi này sẽ đóng cửa trong vài ngày, mấy ngày sau sẽ khai trương.
Long Cát công chúa nói ra.
Chỉ cần không mở cửa, Diệp Lãng ở lại nơi này cũng không tính là đi tìm bướm hoa, hắn ở chỗ này làm việc, cho nên cách nói sẽ rất khác nhau.
Mà Vạn Hoa Lầu dừng kinh doanh mấy ngày, không có vấn đề gì, dù sao trải qua chuyện ngày hôm nay, nơi này cũng cần ngừng kinh doanh để tu sửa.
- Tùy ngươi!
Diệp Lãng không sao cả, nếu nơi này càng yên tính thì càng tốt, hắn không thích có người nhao nhao ở bên cạnh hắn.
- Cứ quyết định như thế đi, ta phải đi xử lý một số việc, ngươi cứ ở nơi này từ từ mà chơi, nhớ kỹ, không nên gây thêm rắc rối!
Long Cát công chúa gõ gõ đầu Diệp Lãng, sau đó rời đi, chuyện vừa xảy ra ở đây, nàng cần phải giải quyết hậy quả của nó.
- Không trùng hợp đến mức sẽ có thêm rắc rối đâu!
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
- Nếu là ngươi, có chuyện gì không thể xảy ra chứ? Lại nói, cho dù ta muốn ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, Tiểu Ngũ, bảo hộ hắn cho tốt.
Long Cát công chúa nói với vẻ bất đắc dĩ, sau đó rời đi.
Sau khi Long Cát công chúa rời đi, Diệp Lãng nói với Liễu Phi Yên một câu, sau đó dẫn Lãnh Huyết Ngũ và tiểu công chúa rời đi, Liễu Phi Yên muốn ngăn cản nhưng không kịp, chỉ có thể tức giận dậm chân.
Cứ như vậy, Liễu Phi Yên ở lại nơi này chỉnh đốn Vạn Hoa Lầu, chuyện này nàng rất lành nghề, nàng là một trong những người chủ đạo trong chuyện ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, về sau nàng là một trong những chủ sự của trà lâu.
Về sau, Liễu Phi Yên cũng mang các tỷ muội đến, sau đó liền bận rộn, các nàng rất ưa thích hoàn cảnh của Vạn Hoa Lầu, nhưng không thích ở bên cạnh Long Cát công chúa, bởi vì cảm giác ước thúc quá nhiều, nhưng ở đây không giống, các nàng có thể buông lỏng rất nhiều.
Thời điểm các nàng tới đây, liền hỏi Diệp Lãng ở nơi nào, có phải hắn ở lại chỗ này hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, các nàng liền vỗ tay hưng phấn, điều này làm cho các cô nương của Vạn Hoa Lầu cảm thấy nghi hoặc, các nàng vẫn chưa biết địa vị của Diệp Lãng và Liễu Phi Yên cao bao nhiêu.
Về sau, khi biết rõ Diệp Lãng đã đàn hay khúc nhạc tỳ bà, các nàng yêu cầu Liễu Phi Yên diễn tấu lại một lần, tuy không được nghe nguyên khúc của Diệp Lãng, nhưng chỉ cần nghe Liễu Phi Yên diễn tấu, các nàng cũng cảm nhận được một hai, nhất trí quyết định khi Diệp Lãng trở về phải bắt Diệp Lãng diễn tấu cho các nàng nghe.
Thời điểm này các nàng còn không biết, Diệp Lãng vốn định tìm đám người các nàng phối hợp, còn cần các nàng hợp tấu bằng các loại nhạc khí khác, khi đó mới phát huy ra hiệu quả của bàn nhạc tốt nhất.
Lúc trước có lẽ hắn sẽ không chọn đàn tỳ bà, nhưng nếu là khúc nhạc vui sướng quái dị kia thì hắn nhất định sẽ đàn.
Chạng vạng tối, Liễu Phi Yên đã sửa sang Vạn Hoa Lầu lại không sai biệt lắm, sau đó bắt đầu phần phó các cô nương kia, cũng bắt đầu vạch ra những nơi cần sửa chưa thêm, khi đó sẽ cho người tìm công tượng đến sửa chữa.
Lúc này, cơ hồ Vạn Hoa Lầu đã triệt để biến hóa, Vạn Hoa Lầu trước kia là nơi xa hoa trụy lạc tiêu tiền, sau khi được Liễu Phi Yên cải biến, nó đã biến thành một cung điện cao nhã, những thứ đồ vật dơ bẩn đã không còn nhìn thấy, ít nhất là nhìn bề ngoài không thấy.
Liễu Phi Yên cũng không biết, phong cách này của nàng có chút giống với trà lâu, cho nên, dù biết rõ nơi này là thanh lâu, cũng phải cải tạo nơi này thành một nơi lấy cao nhã làm chủ đạo, đương nhiên, muốn làm chuyện như vậy, kỳ thật cũng có thể, chỉ cần các cô nương nguyện ý.
Đúng vậy, nguyên nhân là các nàng, lúc trước tới nơi này chỉ cần có tiền là có thể có được các cô nương, nhưng bây giờ không giống, nhất định phải trải qua bồi dưỡng tỉnh càm, cô nương có hảo cảm, lúc đó mới có thể trải qua đêm xuân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Hiện tại những cô nương này đã tự do, các nàng không cần phải chịu tội, trừ phi các nàng muốn bản thân mình bị coi thường, đương nhiên, người như vậy cũng có, nhưng chuyện này Liễu Phi Yên không ngăn cản, dù sao nơi này cũng là thanh lâu.
Dưới tình huống như vậy, sinh ý chẳng những không thấp hơn trước kia, ngược lại nó càng tăng thêm, ẩn ẩn có khí thế của đệ nhất thanh lâu, bởi vì tố chất cô nương ở nơi này rất cao, không dễ dàng có được, muốn có thì phải cần thời gian rất lâu.
Đúng vậy, bởi vì tốn kém nhiều, cũng không dễ dàng đạt được, cho nên sinh ý cũng tăng lên rất cao.
Đạo lý rất đơn giản, đồ vật càng khó có được, thì càng làm cho người ta khó lòng kiềm chế, càng làm cho người ta chú ý, đồng thời, cũng càng thêm quý trọng.
Kết quả này ngược lại Liễu Phi Yên không nghĩ qua, nàng chỉ muốn làm cho các cô nương này đều có một khí chất khiến người ta mê muội, mỗi người phải có một tài nghệ, hoặc là âm luật, hoặc là vũ đạo...
Phương thức này cũng có nhiều người học theo, nhưng thành tích của họ lại không bằng Vạn Hoa Lầu, bởi vì chẳng những cô nương của Vạn Hoa Lầu có sắc đẹp tuyệt luân, tạo nghệ trên phương diện nghệ thuật cũng phi thường cao, mà làm được như vậy chỉ có một nhà, không còn chi nhánh.
Mà một ít cô nương của Vạn Hoa Lầu, sau khi trải qua chuyện lần này, các nàng không muốn bán thân thể của mình nữa, biến thành gái bán nghệ không bán thân, nhưng mà, những cô nương này càng thêm hấp dẫn, bởi vì không ai chiếm được các nàng.
- Lão bản lúc nào thì trở lại, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.
Một tỷ muội hỏi Liễu Phi Yên, các nàng đang đợi Diệp Lãng trở về ăn cơm chiều, tuy Diệp Lãng không nhất định sẽ trở lại, cũng chưa từng nói qua sẽ về ăn cơm chiều
Nhưng mà, đây là thói quen của các nữ hài này, thời điểm trước kia tụ tập cùng một chỗ với Diệp Lãng, các nàng cũng chờ đợi giống như vậy, đợi Diệp Lãng đến ăn cùng, nhưng nếu chờ quá lâu mà Diệp Lãng không tới, các nàng mới bắt đầu động đũa.
- Chờ thêm một lát, có lẽ hắn đã ăn ở nơi khác, nếu là như vậy, chúng ta mới bắt đầu ăn.
Liễu Phi Yên trả lời, chuyện này cũng không có gì, dù sao chờ thêm một chút cũng không sao.
- Lão bản là dạng người gì, tại sao các ngươi đều nghe lời hắn?
Một cô nương Vạn Hoa Lầu không hiểu nên hỏi bọn người Liễu Phi Yên.
- Hắn là một đồ đần không có lương tâm, nhưng mà, đây chính là điểm mà chúng ta thích nhất, bởi vì hắn đã cho chúng ta một cuộc sống mới.
Liễu Phi Yên vẫn không trả lời, một tiểu tỷ muội đã trả lời giúp nàng.
- Đồ đần không có lương tâm?
Cô nương của Vạn Hoa Lầu càng không hiểu, các nàng vẫn không rõ lão bản của mình là loại người gì, cũng không hiểu lão bản và những cô nương này có quan hệ như thế nào.
Theo lẽ thường mà suy đoán, lão bản là lão bản của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, mà những cô nương của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, nhất định sẽ có quan hệ không muốn ai biết, nhưng bọn họ cảm thấy nhất định chuyện này không phải là như vậy, cảm giác đây là loại quan hệ rất thuần khiết.
Chẳng lẽ mình bị ảo giác sao?
- Lão bản, ngươi đã trở lại a, chúng ta đi ăn cơm! Ồ, vị này là...
Đúng vào lúc này, Diệp Lãng đi tới, ở phía sau hắn trừ Lãnh Huyết Ngũ và tiểu công chúa ra, lại có thêm một thiếu nữ, đây là một thiếu nữ mười bảy mười tám, rất mỹ lệ, không, phải nói là rất đáng yêu.
Thiếu nữ khả ái bỉu môi, con mắt nhìn sang một bên, giống như không thích bộ dáng của Diệp Lãng, nhưng hết lần này tới lần khác lại đi theo phía sau Diệp Lãng.
Thiếu nữ này là ai?
Bọn người Liễu Phi Yên không biết, nhưng mà, một ít cô nương của Vạn Hoa Lầu có vẻ mặt kinh ngạc, hình như các nàng biết rõ thiếu nữ này là ai.
- Đây là tiểu biểu muội của ta, vừa mới gặp được ở nơi bán đấu giá.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
- Ăn cơm, hôm nay ăn cái gì!
- Tiểu biểu muội?
Sau khi nghe Diệp Lãng giới thiệu xong, dù là bọn người Liễu Phi Yên, hay là người của Vạn Hoa Lầu, các nàng đều nhất trí tỏ vẻ rất kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của các nàng rất khác nhau.
Bọn người Liễu Phi Yên là kinh ngạc thật sự, tại sao Diệp Lãng lại trùng hợp ở đấu giá hội gặp được biểu muội, hơn nữa còn dẫn nàng tới đây, đồng thời các nàng muốn hỏi một việc, tiểu biểu muội của Diệp Lãng, có phải là...
Tiểu biểu muội? Tại sao là nàng... Nếu như vậy, không phải lão bản là...
Người của Vạn Hoa Lầu biết rõ thân phận của tiểu biểu muội của Diệp Lãng, bởi vì các nàng ở nơi này đã gặp qua, cũng đã nghe nói qua, cho nên các nàng biết rõ thân phận của tiểu biểu muội, mà nhìn thân phận của tiểu biểu muội, chẳng phải nói rõ thân phận của biểu ca như Diệp Lãng rất cao quý hay sao?
Các nàng vốn không biết thân phận của Diệp Lãng, chỉ biết Diệp Lãng dùng tiền mua nơi này, lại có quan hệ rất tốt với Long Cát công chúa, nhưng các nàng cũng không hỏi nhiều, ít nhất trong thời gian này không dám hỏi, nhưng nhất định sau này các nàng sẽ nghe ngóng.
- Hừ! Thối biểu ca, ngươi lại đoạt đồ vật của ta, mau mang thứ đó trả lại cho ta, còn hoa của ta, ngươi đã đáp ứng một năm sau sẽ hợp thành cho ta...
Tiểu biểu muội vươn tay, như muốn lấy cái gì của Diệp Lãng.
- Ách, hoa thì không có, ta quên rồi, mấy ngày sau sẽ có. Còn đồ vật ngày hôm nay, ta có việc cần dùng, ngươi cũng đừng nghịch ngợm, ca sẽ tìm một thứ thú vị cho ngươi.
Diệp Lãng trả lời, lời này hắn đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mà biểu muội vẫn không chịu buông tha, cho nên đã theo chân của hắn tới tận nơi này.
May mắn, nơi này đã dừng kinh doanh, nếu không chỉ dùng thân phận của biểu muội, đoán chừng không người nào dám để nàng tới nơi này, kỵ sĩ đoàn ở bên ngoài cũng không ngăn nàng tiến vào.
Vừa rồi kỵ sĩ đoàn đã do dự, có nên ngăn cản biểu muội tiến vào hay không, nếu chuyện này lọt vào tai của Long Cát công chúa, thì không biết sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng mà, hình như là Diệp Lãng mang nàng vào, hơn nữa Diệp Lãng cũng ở bên trong, chắc chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Diệp Lãng ngồi ở vị trí chủ vị ăn cơm chiều, mà Lãnh Huyết Ngũ và tiểu công chúa cũng ngồi xuống, tiểu biểu muội ngây ngốc một lúc, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Diệp Lãng.
- Tham kiến công chúa điện hạ!
Những cô nương của Vạn Hoa Lầu lập tức đứng dậy hành lễ.
Đừng hiểu lầm, các nàng cũng không biết thân phận của tiểu công chúa, các nàng tham kiến không phải tiểu công chúa, mà là tham kiến tiểu biểu muội ngồi bên cạnh Diệp Lãng.
Tiểu biểu muội ở bên cạnh Diệp Lãng, hơn nữa còn quen biết từ trước, đồng thời còn bị Diệp Lãng đoạt lấy đồ vật, trừ Chu Tước tiểu công chúa ra thì còn có thể là ai chứ.
Không biết có phải là oan gia ngõ hẹp hay không, Diệp Lãng vốn muốn đi đấu giá hội tìm một ít đồ, không nghĩ tới lại gặp được nàng, hơn nữa Diệp Lãng và nàng lại giống nhau, nhìn trúng một khỏa bảo thạch, kết quả, Diệp Lãng thắng được, cho nên nàng không thoải mái.
Vì thế, có một trò khôi hài diễn ra, về sau mới phát hiện, nguyên lai đối phương là biểu muội ( biểu ca ) của mình.
Vẫn là Diệp Lãng phát hiện ra, đương nhiên, không phải là do Diệp Lãng phản ứng nhanh, mà là tiểu biểu muội chưa từng gặp qua chân diện mục của Diệp Lãng, khi đó Diệp Lãng là một tiểu bất điểm, khống chế Tiểu Nhị "Quyết đấu" với nàng.
- Miễn lễ! Đây là nơi này, tửu quán sao? Tại sao lại có nhiều tỷ tỷ như vậy?
Tiểu biểu muội trả lời, nàng tò mò nên hỏi, nàng chỉ biết đi theo Diệp Lãng, cũng không biết là đang đi tới nơi nào.
- Không sai biệt lắm, nơi này cũng giống tửu quán.
Diệp Lãng thuận miệng trả lời, trong cảm giác của hắn, thanh lâu và tửu quán là hai nơi không khác nhau lắm, đều là nơi có cơm ăn, nhưng thanh lâu thì có nhiều cô nương biểu diễn hơn mà thôi.
...
Bọn Liễu Phi Yên vô lực lắc đầu, mà người của Vạn Hoa Lầu thì sửng sờ, thầm nghĩ, như vậy cũng được.
- Công chúa điện hạ, nơi này chính là thanh lâu, ngươi không nên tới đây.
Lãnh Huyết Ngũ trả lời.
- Thanh lâu? Ah, sao lại là địa phương này, thối biểu ca, tại sao ngươi dẫn nô gia tới đây.
Tiểu biểu muội lập tức nhảy dựng lên, nhìn Diệp Lãng hô lên.
Nàng cũng đã nghe nói đến địa phương là thanh lâu, cũng biết nơi này là cái địa phương gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.