Chương trước
Chương sau

Ngay cả Trúc Diệp Nhi cũng tự thấy kỳ quái nên những người khác càng không rõ, những người quanh đó từng giao tế qua với nàng cũng rất nhiều, bọn họ cũng biết Trúc Diệp Nhi là một tiểu nữ cường nhân điển hình.
Một người mà từ mười tuổi đã bắt đầu kế thừa quản lý sản nghiệp của gia tộc, làm cho sinh ý gia tộc ngày càng lớn, đến bây giờ còn không ngừng mờ rộng, tiềm lực rất lớn. Một tiểu cô nương như vậy có thể biết được nàng cường hãn cỡ nào.
Lúc này rất nhiều người đều muốn nói kỳ thật tuổi không phải vấn đề, vấn đề là ngươi có làm được hay không.
Mà một cái tiểu nữ cường nhân như vậy lại biểu hiện ra một mặt tiểu cô nương của mình thì rất khó nhìn thấy, là một kỳ quan hiếm thấy.
"Ngươi đã gọi ta là ca ca à, có gì không?" Diệp Lãng cũng không trả lời vấn đề kia bởi hắn không muốn lừa gạt một tiểu cô nương.
"Ca ca, ngươi có thể nói cho ta biết gấu đồ chơi này ngươi mua ở đâu không?" Trúc Diệp Nhi tựa hồ cũng không có tâm tư đi nghiên cứu vì sao Diệp Lãng không trả lời vấn đề đó mà nàng lại quan tâm gấu đồ chơi trong tay hơn.
"Đây là ta đặt người ta làm, thế nào, đáng yêu chứ? Diệp Lãng hồi đáp, đây là lúc hắn nhàm chán, thật sự tìm không ra cách gì để bại gia liền tiêu tiền cho người ta làm mấy thứ vô dụng này.
"Vậy tức là, cũng không phải là mua mà là ngươi tự nghĩ ra?" Hai mắt Trúc Diệp Nhi sáng ngời, có điểm hưng phấn cầm lấy tay Diệp Lãng.
"Cũng có thể nói như vậy." Diệp Lãng gật đầu nói.
"Vậy ca ca, ta muốn sản xuất gấu đồ chơi này của ngươi để bán kiếm tiền, có thể không?" Trúc Diệp Nhi hỏi thăng, món này có thị trường rất lớn, phỏng chừng nữ hài tử nào cũng sẽ thích ỏm vật như thế.
Món tiểu đồ chơi trước Diệp Lãng đưa cần luyện kim thuật, vật kia Trúc Diệp Nhi không làm được nhưng thứ này thì khác, tài liệu rất đơn giản.
"Có thể!" Diệp Lãng gật gật đầu, hắn cũng không ngại bởi thứ này vốn rất thông thường ở chợ, tất nhiên là nói lúc ở Địa Cầu...
"Hì hì, cứ vậy đi, sau khi kiếm được tiền nhất định ta sẽ chia cho ca ca một phần." Trúc Diệp Nhi nói.
"Không cần, ta không thích chia hoa hống, tiền của ta dù dùng rồi." Diệp Lãng cự tuyệt, "Ca ca đi tìm đại tỷ tỷ nói chuyện phiếm, ngươi đi chơi đi."
Diệp Lãng muốn bỏ chạy, hắn muốn tìm Lý Nguyệt, cái loại hành động cao cấp theo đuổi khác phái của người lớn này thì tiểu cô nương không nên nhìn tốt hơn.
"Không ta muốn đi chung, ta cũng thích nói chuyện phiếm với đại tỷ tỷ." Trúc Diệp Nhi cũng không thuận theo ý Diệp Lãng, kéo lấy quần áo Diệp Lãng kêu.
Hành vi này của Trúc Diệp Nhi làm cho rất nhiều người ở đây ngây dại, đây là Trúc lão bản sao? Sao nhìn giống nữ hài tử nhà bên đang làm nũng vậy.
"Lăn đi, ca ca phải đi tán gái, tiểu nha đầu như ngươi đi theo làm gì!" Diệp Lãng thực trực tiếp nói, không có chút đường sống nào.
N ít
Ngươi thật đúng là dám nói thẳng mình đi tán gái mà bỏ mặt muội muội mình a, ách, không đúng, thoạt nhìn hình như là Trúc lão bàn.
Mọi người gần đó có điểm bội phục Diệp Lãng bởi hắn có thể gọn gàng đứt khoát như vậy.
"Ta cũng muốn bắt chước một chút, ta có rất nhiều người theo đuối." Trúc Diệp Nhi nói.
"Ngươi đang nói giỡn à?" Diệp Lãng nhìn Trúc Diệp Nhi, nhìn từ trên xuống dưới. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Thật mà, ta rất vĩ đại!" Trúc Diệp Nhi có điểm tức giận nói, rõ ràng Diệp Lãng đang khinh thường mình.
Mà trên thực tế quả thật Trúc Diệp Nhi có rất nhiều người theo đuổi bởi năng lực của nàng, tài sản của nàng. Nàng có thể chỉ trong vòng năm năm làm cho một gia tộc đứng bên vực phá sản lên như diều gặp gió, đã đến tình trạng phú khả địch quốc!
"Đúng vậy, ngươi rất vĩ đại, người theo đuối ngươi hẳn đều là tiểu thí hài a?" Diệp Lãng cười hỏi.
"..." Trúc Diệp Nhi không muốn nói chuyện bởi nàng cảm thấy mình bị vũ nhục, nếu là trước kia thì nhất định nàng sẽ bão nổi, bất quá lần này lại không, đây cũng là chỗ rất kỳ quái.
Hôm nay nàng cảm thấy mình rất kỳ quái, hết thảy đều kỳ quái, sao mình lại có cảm giác như vậy với Hồ tộc này, cảm giác hắn thật giống như ca ca mình vậy, trừ bỏ Diệp gia Thập Tam thiếu gia ngày trước vốn không có ai có thể gây cho mình cảm giác như vậy.
Mà chính cảm giác này làm cho mình giống một tiểu cô nương, làm ra một ít chuyện mà chính mình cũng không tưởng tượng được.
Hiện tại Diệp Lãng có điểm buồn bực, mình vốn nương lần Thưởng Nguyệt Hội này đi tán gái, kết quả lại bị một cố bé quấn lấy, muốn quăng đi cũng không được.
Thẳng đến khi Thưởng Nguyệt Hội chấm dứt Diệp Lãng cũng không có cơ hội nói chuyện với Lý Nguyệt, bị Trúc Diệp Nhi kéo đi đốt đèn lồng, đi chơi đoán chữ...
Quên đi, coi như bồi muội muội đi chơi hội hoa đăng a.
Cuối cùng Diệp Lãng quyết định buông tha cho giãy dụa, quyết định hảo hảo chơi với Trúc Diệp Nhi.
"Muội muội, đến đây, ca ca dạy ngươi chơi trò khác, chỉ riêng đốt đèn lồng thì không thú vị." Sau khi Diệp Lãng buông tha, bắt đầu chơi đèn lồng cùng Trúc Diệp Nhi.
"Trò gì?" Trúc Diệp Nhi có điểm hưng phấn mà hỏi, lúc này nàng mười phần giống một tiểu cô nương.
Khi nhìn thấy Trúc Diệp Nhi như vậy, trong lòng rất nhiều người cảm thấy rất vui bởi trong mắt họ, tuy Trúc Diệp Nhi mạnh mẽ nhưng khuyết thiếu một ít ngây thơ chất phác, không ai chơi cùng nàng, nàng hẳn phải có cuộc sống thời thơ ấu.
Hiện tại sự xuất hiện của Diệp Lãng tựa hồ làm cho Trúc Diệp Nhi có sự ngây thơ chất phác mà đáng ra nàng nên có.
"Tìm một cái đèn lồng nhẹ một chút, ừ, cái này không sai, bỏ hết mấy thứ vô đụng trên này đi, sau đó dán phía trên đèn lồng, tiếp đó đốt đèn." Diệp Lãng vừa nói vừa cải tạo đèn lồng.
"??" Trúc Diệp Nhi có điểm không rõ thứ này là gì. "Ca ca, đèn lồng này trụi lùi mất, rất khó coi..."
"Khó coi cũng không sao cả, dù sao đến lúc đó ngươi cũng không nhìn thấy được, quan trọng nhất là nó có thể bay..." Diệp Lãng cười nói, hắn đang làm đèn Khống Minh.
"Bay? Ngươi nói đèn lồng có thể bay lên?" Trúc Diệp Nhi ngoài ý muốn nói.
"Ừ, đây là đèn Khống Minh!" Diệp Lãng đốt đèn Khống Minh vừa làm, sau khi dù nhiệt, đèn Không Minh kia dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từ từ bay lên không.
"Oa, thật sự bay, ca ca, thật sự bay..." Trúc Diệp Nhi hưng phấn hô.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, bất quá chỉ dùng luyện kim thuật mà thôi!" Có người rất là khinh thường nói, cảm thấy Diệp Lãng dùng luyện kim thuật gì đó trên đèn lồng.
"Đây cũng không có gì giỏi cả, bất quá cũng không phải luyện kim thuật, vẻn vẹn chỉ là nguyên lý nóng lên mà thôi." Diệp Lãng bình thản nói.
"Hừ, nói doi!"
Diệp Lãng hoàn toàn không để ý đến những người này, chỉ nói cùng Trúc Diệp Nhi: "Muội muội, chúng ta chơi lớn hơn đi, phóng tất cả đèn lồng lên, như vậy rất đẹp."
"Tốt, chỗ này của ta cũng có rất nhiều tồn kho, đang không biết xừ lý thế nào..." Trúc Diệp Nhi nói, mà tựa hồ nàng đã lỡ miệng, nói ra có vài thứ không bán được trong lần Thưởng Nguyệt Hội này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.