Phía xa một cái hắc ảnh lăng không mà đến, chắn trước mặt Địa Long, thuận tay huy quyền, bức lui Mặc Lân.
Địa Long khuôn mặt hớn hở như hoa nở mùa xuân, nhãn phát hồng quang, khom lưng bái. “Đại nhân, ngài đến rồi. Mặc Lân này công khai hợp tác ngoại nhân đánh chết rất nhiều huynh đệ. Thuộc hạ liều mạng chiến đấu mới kiên trì đến giờ.”
Hắn sớm phân phối một tên thuộc hạ đến báo lên trên, mưu tính lập xuống công đầu. Nào ngờ chiêu bài nham hiểm vừa vặn kéo đến cứu tinh trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tự khen bản thân mình quá mức thông minh.
Lôi Tiêu nghe nói phun ra hai chữ. “Vô sĩ.”
Đại hán kia chỉ khẽ liếc nhìn Địa Long rồi rút chiến phủ khỏi mặt đất vác lên vai, lạnh nhạt nói. “Phủ của bản tướng không chém kẻ vô danh. Ngươi thuộc tông nào phái nào, mau xưng ra.”
Lôi Tiêu không đáp, trước đem trên dưới đối phương quét mắt dò xét. Khuôn mặt ka giống Thiên Tuyệt đến tám, chín phần, chỉ là nhiều hơn vẻ phong sương, làn da thô ráp. Thân thể hắn cũng lớn hơn hẳn một vòng, toàn thân phủ một tầng hắc giáp. Không nói cũng biết là Địa Liệt từng đề cập.
Lôi Tiêu đáp. “Ta là Lôi Thần Cung tam thiếu gia, Lôi Tiêu.”
Địa Liệt thoáng nhíu mày. “Thật sự Lôi Thần Cung cũng có nhúng tay vào chuyện này. Nhưng bản tướng chưa từng nghe qua cái gì tam thiếu gia.”
Gặp qua sự tình quá nhiều lần, Lôi Tiêu nhàm chán giải thích, nhún vai, nói qua loa. “Sau hôm nay cam đoan ngươi sẽ khắc thật sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106818/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.