Ma trảo chỉ cách đầu lâu Mặc Lân trong phân đoạn đột nhiên Địa Long cảm nhận một đợt gió lạnh thổi bay tóc mai, biết ngay nguy hiểm muốn lập tức thu tay nhưng đã chậm. Mười phần lực đạo như đập lên một toà cương sơn phản lực truyền lại tê rần từng đợt, tiếng xương cốt nứt gãy hoà cùng tiếng kêu la thê thảm.
Mọi người kịp ý thức đã thấy Lôi Tiêu vô thanh vô tức từ khi nào đã đứng chắn nơi đó, khoé miệng khinh miệt nhìn Địa Long. “Sớm nói ta có thể phế ngươi vậy mà không tin. Giờ đến cái chân cũng không thể giữ rồi.”
Địa Long vừa nghe lời ấy nội tâm kêu không tốt, động thân bắn ngược. Nhưng, hắn nào có thể sánh với Bách Quỷ Dạ Hành bộ. Lôi Tiêu lắc mình một cái liền tới ngay trước mặt hắn, chân vận khí lực đạp mạnh.
Lần nữa vang lên tiếng “răn rắc” Địa Long chẳng những xương chân bị phế còn lãnh tiếp một cước vào giữa ngực, văng mạnh về sau. May mắn một tên quân đoàn trưởng kịp thời động thân đỡ lấy.
“Trùng đất, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đó liệu thương. Nếu dám có dị động ta phế luôn cái chân còn lại.”
Lôi Tiêu nói lời độc ác nhưng khuôn mặt lại cười tươi như hoa càng có thêm lực uy hiếp, khiến đám quân đoàn trưởng một đợt lạnh sống lưng. Tất cả bọn hắn ở tại chỗ cao, khinh người thành thói, từ khi xem thấu tu vi Lôi Tiêu nào có để vào mắt nhưng hiện thực cái này lại mạnh mẽ tát vào mặt. Một cái Thần Hồn cảnh ngũ trọng trong thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106817/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.