Tiểu nữ hài vừa đối diện Diêm La lại bị Hoa Thần y một chộp kéo đi, trái tim nhỏ đã vượt quá giới hạn, lắc mình chống cự vòng tay Lôi Tiêu, muốn thoát đi. Sau phải để Hoa lão điểm ra một chỉ đánh ngất mới ngoan ngoãn nằm yên.
Lôi Tiêu ôm lấy nàng, trong vào ánh mắt mặt hồ đã bị sợ hãi phủ sương đục cùng đám thi thể la liệt bên cạnh cũng tự mình phác hoạ thảm cảnh đã diễn ra. Trong lòng gieo xuống hạt giống phẫn nộ, ý tưởng muốn giết người bùng cháy mạnh hơn bao giờ hết. Cả đời Lôi Tiêu đây khẳng định lần tức giận đến đỉnh điểm.
Ngày thường bất kiến ngoại nhân, không màn thế sự, tuy có nghe nhiều lời nói mấy năm nay chiến sự liên miên, người chết như ngả rạ nhưng tận mục sở thị mới tường được cái gì là thảm cảnh.
Chuyến này lịch luyện đã khiến Lôi Tiêu nhìn ra nhân gian đáng sợ đến mức nào. Cả ngôi làng đang yên ổn trong phút chốc đều biến thành oan hồn, đến cả nữ hài tử cũng muốn giết, hắn thật muốn lao lên thấy họ báo thù.
Đáng tiếc, Lôi Tiêu hắn không có cái thực lực kia, chỉ biết đứng tại chỗ nắm tay thành quyền, giương đôi mắt thâm thù bám đầy tơ máu nhìn lấy đám hắc y nhân.
Hoa Thần y khoé mắt lấp lánh sát cơ, nói. “Thượng thiên còn có đức hiếu sinh. Con kiến nhỏ bé còn muốn sống. Các ngươi tại dưới thanh thiên bạch nhật thảm sát mấy trăm nhân mạng, tội nghiệt quá nặng. Thật không sợ báo ứng sao?”
“Hừ! Nhất tướng công thành vạn cốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106783/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.