Lôi thị nhị thiếu hướng tầm nhìn theo điểm rơi ánh mắt Hoa Thần y, nhìn chằm chằm cả buổi vẫn không thấy gì quái lại, chẳng qua mảng lớn đồi núi cùng rừng cây. Thật không hiểu lão đang xem cái thứ gì.
Lôi Tiêu hỏi ra. “Hoa bá bá, người là đang nhìn gì vậy?”
Hoa Thần y như không nghe thấy, tập trung thêm phần, chân mày nhíu xuống.
“Thần niệm. Đúng rồi, là thần niệm.” Lôi Minh như nghĩ đến gì đó, đột nhiên kêu lên. Loại sự tình này từng được Lôi Cuồng biểu diễn qua một lần, nhưng khi ấy Lôi Minh còn nhỏ, lĩnh ngộ chưa sâu nên không mấy để tâm. Giờ, nhìn Hoa Thần y lần nữa thi triển mới kích phát trí nhớ.
“Nhị ca, ngươi nói thần niệm là có ý gì?” Lôi Tiêu ngây ngốc, hướng Lôi Minh hỏi ra.
“Thế giới rộng lớn mênh mông, nhưng tầm nhìn con người có giới hạn, hai mắt không tài nào thâu hết càn khôn. Cường giả như rồng, tâm chứa cả thiên hạ sao chấp nhận bản thân bị bó buộc ánh nhìn tại mấy trăm trượng, bọn họ sau khi luyện thể như cương sẽ bắt đầu tìm tòi đến phương diện linh hồn, cảm thụ tinh thần chi lực ẩn tàng sâu bên trong thức hải. Tiếp, qua không ngừng luyện hoá đem loại kia lực lượng phát tán ra bên ngoài, hình thành phạm vi quan sát tăng lên mấy chục lần. Đạt đến tối cường sẽ là tâm cầu ý động, nhất niệm như quang, bao lấy trăm dặm, bên trong cỏ cây lay động nếu chú tâm cũng có thể biết. Ta xem Hoa bá bá đang quan sát sự tình ở nơi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-than-su/1106782/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.