Từ Dương từ trong không gian trữ vật lấy ra Linh thuyền bằng bàn tay.
Hắn ném lên không trung, một cỗ ánh sáng trắng lóe lên bao quanh Linh thuyền, Linh thuyền nhanh chóng trở nên to lớn.
Mấy giây sau, Linh thuyền bằng bàn tay trở nên to lớn bằng nửa cái phòng.
“Sư phụ thật lợi hại, đây là cái gì?”Lưu Thanh ngạc nhiên nhìn Linh thuyền lơ lửng giữa không trung.
Mặc dù ở Dược Sơn Trang nàng gặp qua không ít tiên nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Linh thuyền.
Vương Phương Thúy cũng rất ngạc nhiên, trong lòng nói thầm, quả nhiên thủ đoạn của tiên gia thật cao thâm khó dò.
“Lên đây đi, bây giờ chúng ta không cần ở nơi này, ta mang các ngươi đi Thiên Lam Tông.
” Từ Dương nói.
Vương Phương Thúy do dự một chút.
“Để ta đi thu thập đồ đạc một chút.
”“Không cần thu dọn.
” Từ Dương thản nhiên nói.
“Thế nhưng những vật kia ném bỏ đi thì tiếc lắm, rất nhiều tiền! ! ” Vương Phương Thúy lẩm bẩm.
Ba! ! Từ Dương trực tiếp ném ra một đống bạc, chồng chất cao đến đầu người.
“Đủ chưa.
”Vương Phương Thúy sửng sốt vài giây, theo bản năng gật đầu nói: “Đủ! ! ”“Đều cho ngươi, có điều bây giờ ngươi mang không nổi, ta bảo quản thay ngươi.
” Từ Dương nói, vung tay lên, đống bạc trên mặt đất thành biến mất ngay lập tức.
Trong vòng một ngày, Vương Phương Thúy chịu hết kích động này đến kích động khác, thật sự không tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-muoi-van-nam/2674367/chuong-67.html