Triệu Bằng cười ha ha, vẻ mặt cổ quái nói: “Tiểu hữu, ngươi không nên nhìn ta còn còn trẻ mà nói như vậy, kỳ thực ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, bởi vì khi còn niên thiếu uống dưỡng nhan đan nên mới giữ được bộ dáng thiếu niên mà thôi.”
Từ Dương chớp mắt vô tội nói: “Thật ra ta và ngươi cùng một dạng người, ta cũng đã mười vạn tuổi rồi nhưng không biết vì sao ta vẫn giữ mãi dáng vẻ thiếu niên này.”
“Tiểu hữu nói đùa… ” Triệu Bằng khẽ nói.
Từ Dương bĩu môi, vì sao mỗi khi hắn nói thật đều không có ai tin chứ?
Mà Lăng Thanh Thù với vẻ mặt không biểu cảm gì, lúc này trong lòng cảm thấy choáng ngợp. Nàng biết Từ Lão Tổ sống rất lâu, thế nhưng thời gian mười vạn năm thì thật quá kinh khủng.
Nàng nhìn Từ Dương trong lòng thầm nghĩ, không biết lời hắn nói là thật hay giả?
…
Mấy người vừa nói cười, rất nhanh trở vào rừng cây, về tới nơi vừa rồi có người.
Không ít người đưa mắt nhìn về phía Từ Dương, trong ánh mắt vừa tìm kiếm vừa tò mò.
Bây giờ thiếu niên áo trắng lần nữa ẩn giấu đi tu vi, không ai có thể nhìn ra hắn là tu sĩ Động Thiên cảnh.
“Cmn, không ngờ người này không chết? Thật thú vị.”
“Ba tên Nguyên Anh kỳ vừa rồi đâu, tại sao không trông thấy bọn họ đi ra?”
“Ngươi ngốc à, chắc chắn chết rồi, ba người này sống sót đi ra, ba người kia chắc chắn chết.”
“Cmn, không nhìn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-muoi-van-nam/2674341/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.