“Thế mà ngươi cũng nhận ra.” Hoàng Thiên cũng kinh ngạc không kém.
Phệ Minh Thố này lão tình cờ gặp được, phải mất khá nhiều khí lực mới có thể bắt được nó.
“Phệ Minh Thố mà thôi, trước kia cái đồ chơi này ta ăn đến ngán.” Từ Dương nói.
Đương nhiên, Từ Dương sẽ không nói trước đó hắn ăn đến ngán, nhưng bây giờ đã lâu rồi không nhìn thấy Phệ Minh Thố, vô cùng nhớ hương vị của nó.
“Tiểu tử, ngươi khoác lác cũng vừa thôi.” Hoàng Thiên khịt mũi xem thường Từ Dương.
Phệ Minh Thố là hung thú thượng cổ, may mắn lắm mới gặp được.
Hơn nữa, mặc dù Phệ Minh Thố nhìn qua yếu đuối nhưng dù có thế nào nó cũng là hung thú thượng cổ, Phệ Minh Thố chạy trốn rất nhanh, muốn bắt lại được, khó càng thêm khó.
Tiểu tử trước mặt này thực sự khoác lác mà không cần bản nháp.
Khi Hoàng Thiên định giáo huấn Từ Dương.
Đã thấy Từ Dương tay chân thành thạo, nướng cháy Phệ Minh Thố, chẳng mấy chốc Phệ Minh Thố đã cháy xém hết bên ngoài, lớp da vàng giòn óng ánh, khiến người nhìn qua thật muốn ăn.
Điều mấu chốt là, một cỗ linh khí nhàn nhạt dao động từ Phệ Minh Thố toát ra.
“Ôi, sao còn có linh khí?” Hoàng Thiên khiếp sợ hỏi, nước bọt từ khóe miệng không nhịn được chảy lộp bộp xuống dưới đất.
“Cho nên mới nói, vừa rồi ngươi nướng không ngon, hương vị màu sắc đều có đủ nhưng thứ này là hung thú cấp cao, bản thân nó có dược tính rất tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luyen-khi-muoi-van-nam/2674339/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.