Bệnh viên trung ương Đài Bắc.
Trước cửa phòng cấp cứu, hắn như pho tượng ngồi im không hề nhúc nhích, khí lạnh bao trùm một khoảng không.
Ánh mắt hắn sâu thẳm theo dõi cánh cửa vẫn còn đang đóng lại.
Là lỗi của hắn, do hắn liên lụy cô, lẽ ra hắn lên tìm được cô sớm hơn, sớm hơn một chút nữa cũng đủ rồi.
Hiểu Thanh, anh xin lỗi!
Cánh tay bị thương của Triệu Trấn Nam vẫn chưa được xử lý, máu nhuộm đỏ một màu.
Anh ta đứng trước cửa thấp thỏm không yên.
Hai năm trước anh không bảo vệ được cô, hai năm sau vẫn vậy.
Nghĩ đến đây Triệu Trấn Nam cười nhạt.
Cố Lăng Phong và Mạnh Hạo Nhiên đứng đó sắc mặt cũng chẳng khá khẩm hơn.
"Cạch" Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Hiểu Thanh và Mao Tử Dao được đẩy ra cùng một lúc.
"Cô ấy thế nào rồi?" Triệu Trấn Nam bám vào giường bệnh của Hiểu Thanh hỏi.
Nữ bác sĩ trẻ thấy người đẹp trai trước mắt nhìn chằm chằm mình không khỏi đỏ mặt, cô ta ngập ngừng: "Bệnh nhân không sao, chỉ bị thương ngoài da, chờ tỉnh lại có thể xuất viện."
Làm bác sĩ cũng thật tốt quá đi, có thể gặp được người đẹp trai như vậy cũng mãn nguyện rồi ~
Không chỉ Triệu Trấn Nam, Cố Lăng Phong nghe vậy thở phào, anh ta đánh mắt sang Mao Tử Dao: "Còn cô ta?"
"À..." Vị bác sĩ trẻ kia quay qua Cố Lăng Phong họ nhẹ vài tiếng rồi nói: "Cô gái này tình trạng nghiêm trọng hơn nhiều, phần đầu bị chấn động, máu tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luy-tinh-hon-nhan-7-ngay/1897925/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.