Ta không chút nhượng bộ mà giằng co với Khương Diên Quân trong đại điện.
Phụ hoàng cuối cùng cũng khoan thai đến.
Hắn và Khương Diên Quân trao đổi một ánh mắt, sau đó dàn xếp ổn thỏa nói: "Được rồi, chỉ là chút việc nhỏ, huynh muội ruột các con sao lại làm loạn thành như vậy? Thư Ý, cất kỹ kiếm của con đi, dù thế thế nào, Diên Quân cũng là ca ca của con.”
Ca ca.
Hai chữ này thoát ra, trong lòng ta bị cơn đau cố ý bỏ qua nãy giờ bùng lên.
Thời gian tiếp theo của cung yến, ta không nói một lời, cúi đầu uống rượu.
Sau khi kết thúc, ta đeo kiếm ngồi vào xe ngựa phủ công chúa.
Còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay hơi thô ráp đã khoác lên mu bàn tay ta.
“Chuyện vừa rồi xảy ra trong cung, ta đều nghe cả rồi.”
Ta ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt trong suốt dường như hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Phương Cảnh Ngọc đè tay ta, không nhanh không chậm nói: “Điện hạ không nên xúc động.”
Ta ở biên quan chinh chiến ba năm, thu phục mấy thành.
Nàng là quân sư của ta. Người bạn đồng hành đáng tin cậy nhất.
Được lòng bàn tay ấm áp lại khô ráo của nàng bao phủ, cảm xúc xao động trong lòng ta từng chút một bình tĩnh lại.
Ta chậm rãi thở ra một hơi, cười khẽ một tiếng: "Sau này sẽ không như thế. Chuyện ta bảo ngươi đi điều tra, có manh mối gì không?”
“Điều tra rõ ràng rồi.” Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-sa/3599628/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.