Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt trong đại điện đều hướng về phía ta.
"Ta đã nói gì nào, ngay cả Thái tử điện hạ cũng chán ghét nàng, công chúa thì sao chứ?"
“Cho dù nàng là do tiên hoàng hậu sinh ra, nhưng nếu làm nhục Lục công chúa nhiều lần thì cũng quá đáng.”
"Nói là có chiến công, nữ tử như nàng thì có thể làm được cái gì? Nói không chừng là tranh công của người khác để trở lại kinh thành..."
Người trong kinh, quen nhìn gió xoay chiều.
Hôm nay thấy Khương Diên Quân không đứng về phía ta, ngay trước mặt ta đã dám bàn luận ngờ vực vô căn cứ.
Mà Khương Diên Quân, vị ca ca tốt của ta còn không thèm liếc ta lấy một cái, đi về phía Khương Tĩnh Nguyệt đang được Lý Vô Già che chở ở phía sau.
“Bị thương sao?”
Khi đối mặt với Khương Tĩnh Nguyệt, giọng nói của hắn chợt dịu dàng xuống.
Thậm chí kéo tay nàng qua, cẩn thận kiểm tra, nhìn thấy cổ tay trắng nõn trơn bóng, mới yên lòng.
Khương Tĩnh Nguyệt sợ hãi rút tay về: “Muội không sao, ca ca, Tam Hoàng tỷ chắc không cố ý. Chỉ là...... Muội không cẩn thận làm vỡ vòng tay kia...”
“Chẳng có gì, một cái vòng tay thôi, vốn nên tặng cho người thích hợp.”
Thấy nàng ta tự trách, Khương Diên Quân lại càng đau lòng, mềm giọng dỗ dành nàng: “Mấy ngày nữa ta sẽ chọn một cái tốt hơn tặng muội.”
Khương Tĩnh Nguyệt nín khóc mỉm cười: "Vậy ca ca có thể đừng phạt hoàng tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-sa/3599627/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.