Sự tình lại trở lại điểm xuất phát – Đại Kính Tiên có con tin, A Bảo lại bị động.
“Được rồi, lần này ông muốn tôi làm gì?” A Bảo bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Ngoan ngoãn ngốc ở đây.” Khâu Cảnh Vân rơi xuống, thẳng tắp rơi vào lòng Đại Kính Tiên, bị ôm đi.
“Chờ đã!” A Bảo hét lớn một tiếng.
Đại Kính Tiên liếc mắt nhìn cậu.
A Bảo tóm lấy vai hắn. Bả vai Đại Kính Tiên trầm xuống, thân thể hóa thành hư không.
Tang Hải Linh suy yếu nói, “Ngươi có thể buông ta xuống được không. Ta muốn nôn.”
A Bảo buông hắn xuống, ánh mắt quét qua bốn phương tám hướng.
Kết giới ảo cảnh vẫn tựa như thủy tinh trong suốt nhưng không hề có tung tích Đại Kính Tiên. Chẳng lẽ Đại Kính Tiên đã thoát ra ngoài trăm ngàn dặm? A Bảo cắn cắn môi dưới, trầm ngâm một lát lại vác Tang Hải Linh lên vai khiêng ra ngoài.
Ngoài cửa là cánh đồng rộng lớn.
Một tiếng thở dài vang lên giữa không gian vắng lặng.
“Vì sao cậu lại không nghe lời như vậy?” Đại Kính Tiên hỏi.
A Bảo bị khẩu khí bất đắc dĩ của hắn dọa. Có đời thuở nhà ai kẻ cướp không biết xấu hổ mà hỏi con tin tại sao lại không nghe lời. Hắn nghĩ hắn là quản lý nhà trẻ sao?! “Đã đến nước này thì tôi cũng không lịch sự nữa! Tóm lại hôm nay ông để tôi đi hay không để tôi đi thì tôi vẫn phải đi!”
“Sau khi thành thi soái xong quả nhiên là thay đổi. Gan to ra hơn rồi đây.” Thanh âm Đại Kính Tiên lạnh lùng, “Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519599/quyen-6-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.