Tứ Hỉ nói, “Nếu bọn họ thực sự đối phó với tổ sư gia đại nhân thì đại nhân làm gì được?”
A Bảo đáp không chút nghĩ ngợi, “Liều mạng!”
Tứ Hỉ chần chờ, “Ngài tự mình liều mạng sao?”
A Bảo đại khái hiểu được nếu chỉ tự mình ra mặt thì không đủ thành ý, phi thường kiên định nói, “Có cái gì thì liều mạng cái đấy.”
Tứ Hỉ, “....” ‘Cái gì’ chắc là bao gồm cả y đi.
A Bảo tâm phiền ý loạn đi một vòng, đột nhiên vỗ bàn, “Không được, ta không thể ngồi chờ chết!”
Tứ Hỉ nói, “Đại nhân định đánh lén Tả Lãnh Thiền rồi tự mình đương đầu với chưởng môn năm phái còn lại?”
A Bảo tức giận nhìn y, “Sao ta cứ cảm thấy con đường em vạch ta giống Nhạc Bất Quần vậy?”
“Bởi vì em không muốn ngài giống Đông Phương Bất Bại vì tuyệt thế võ công mà tự cung a.”
“Ta đây có nên cảm ơn vì em không có mưu đồ ấy với tiểu đệ đệ của ta?”
Đoạn đối thoại quỷ dị dừng lại trong chốc lát.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy đề tài này có điểm xấu hổ.
Tứ Hỉ ho một tiếng, “Đại nhân có tính toán gì không?”
“Không được!” A Bảo đột nhiên vọt vào phòng Tư Mã Thanh Khổ, “Sư phụ, người không nói rõ ràng ra thì con không cho người ngủ!”
Tư Mã Thanh Khổ bị đồ đệ đột nhiên nhảy lên giường làm hoảng sợ, giật nảy mình ngồi dậy, mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ và nghi hoặc, “Con làm gì?”
A Bảo thâm trầm nói, “Sư phụ, con thấy người có chuyện gạt con.”
Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519567/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.