Bỏ phiếu xong xuôi, cái hộp trong tay Dư Mạn đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
A Bảo véo eo Tư Mã Thanh Khổ, nhỏ giọng nói, “Bọn họ có ăn gian không a?”
Tư Mã Thanh Khổ cười nhạo, “Muốn biết? Tự hỏi bọn họ a.”
“Người nghĩ con không dám?”
“Yên tâm, sư phụ chỉ cùng lắm là phạt con một tháng đi cọ WC thôi, sẽ không trục xuất sư môn.”
“...Sư phụ!” A Bảo đột nhiên kêu to.
Có lẽ Tư Mã Thanh Khổ không nghĩ là cậu cứ hô to lên như thế, sửng sốt.
A Bảo cắn răng nói, “Con tin tưởng chưởng môn Lao Đán sẽ không phải là người lén lút kiểm phiếu ăn gian như vậy!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh.
Lao Đán tức giận đến run người, đang muốn mở miệng thì chợt nghe Tư Mã Thanh Khổ hô, “Ai nói chưởng môn Lao Đán ăn gian?”
“Không phải là người sao?”
“Đương nhiên không phải! Sự tín nhiệm của ta với Lao chưởng môn sâu như biển, quả thực là dù sông cạn đá mòn cũng thề không nghi ngờ!”
A Bảo yên lặng nhìn biểu tình quyết tuyệt của Tư Mã Thanh Khổ, đành phải cứng rắn hô lên, “Vậy là do con nghe lầm. Thực xin lỗi!”
Tư Mã Thanh Khổ vỗ ngực, “Ta cực kì tin tưởng với nhân phẩm của Lao chưởng môn, ông ấy chắc chắn sẽ không động tay động chân gì trong quá trình kiểm phiếu. Đây là không thể nào!” Ông nói xong, ánh mắt đảo qua Phan Triết ngồi đối diện, phát hiện đối phương tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, hung hăng liếc lại.
Phan Triết ho một tiếng, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519566/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.