Khi A Bảo tỉnh lại, chân tay có chút hư thoát, cả người giống như bị xe tải nghiền ra, không có chút sức lực.
Tứ Hỉ thấy cậu tỉnh, vội nói, “Sư phụ đại nhân đang ở cửa chờ đại nhân.”
A Bảo trừng mắt nhìn Tứ Hỉ, “Em có thừa dịp ta ngủ để làm gì đó không?”
Tứ Hỉ nói, “Có. Sau khi đại nhân ngủ, Lam đại thúc đem em đi dạo một vòng phụ cận, tất nhiên là muốn tham quan cái hồ kia nhất. Nhờ vào miêu tả sinh động của Lam đại thúc, chúng em đã có thể tưởng tượng ra thảm trạng của những người chết trên sông. Bọn họ a, bị xé thành từng mảnh nhỏ có, phân thây có, một thi hai mệnh cũng có, còn có....” =.=
“Sư phụ đang tìm ta?” A Bảo nhanh chóng cắt lời y, vội vàng mặc quần áo vào chạy ra ngoài.
Tư Mã Thanh Khổ đã chờ ở ngoài, thấy cậu đi ra, nói cũng chưa nói, cau mày hất mặt sang bên phải.
A Bảo nhìn biểu tình trầm trọng trên mặt ông, nhỏ giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện ạ?”
Tư Mã Thanh Khổ vừa định nói thì phía trước có người đi đến mà cũng chẳng phải xa lạ gì.
“Đàm chưởng môn.” Tư Mã Thanh Khổ nuốt luôn mấy lời vừa định nói xuống.
Đàm Mộc Ân nhìn họ đầy thâm ý, ánh mắt chăm chú nhìn A Bảo một lát rồi mới rời đi, “Tư Mã chưởng môn cũng đến tìm Tĩnh Phong?”
Tư Mã Thanh Khổ cười nói, “Là hàng xóm, qua chào hỏi thôi.”
Đàm Mộc Ân nhìn mãi cũng không phát hiện gì nên gật đầu nói, “Ngày mai tôi đến.”
A Bảo lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519561/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.