Liêm đao hình bán nguyệt, độ cong tựa như lưỡi hái tử thần, thong thả chém tới.
Lúc này, thời gian giống như ngừng lại.
Tạch.
Khâu Cảnh Vân bật lửa, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt.
Kẻ đó đi chân trần, mặc áo bệnh nhân, trong tay cầm liêm đao, thần sắc ngây ngốc.
“Cương thi.”
A Bảo vừa dứt lời thì Ấn Huyền nhẹ nhàng búng tay, cương thi cầm liêm đao thẳng tắp ngã xuống đất.
Khâu Cảnh Vân buông bật lửa.
Cửa thang máy lại dần dần khép lại. “Keng” một tiếng, hai thanh liêm đao phóng tới chặn lại, kéo hai bên cửa ra.
Khâu Cảnh Vân lại bật lửa.
Cương thi cầm liêm đao đứng ở hai bên cửa, ánh mắt dại ra, cực kỳ chấp nhất.
Khâu Cảnh Vân nói, “Hình như muốn mời chúng ta ra ngoài.”
A Bảo nói, “Ở trong thời điểm này, tôi thấy có lẽ chúng ta nên làm ngược lại mong muốn đó.”
Đèn phía trước đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng màu cam nhạt khiến cho người ta dễ liên tưởng đến ngọn nến ở cổ đại, phạm vi chiếu sáng cũng rất nhỏ. Cho dù có hạn nhưng ánh sáng này cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, ít nhất....
Thân ảnh Tào Cảnh đã bị chiếu ra cực kỳ rõ ràng.
A Bảo từng gặp qua hắn nhưng sau này mới phát hiện người này cũng không quá âm trầm, tà ác hay là có phong phạm của boss.
Bởi vì...không có boss nào sẽ bị buộc thành một cái bánh chưng cả.
Cương thi an phận canh giữ ở hai bên chờ bọn họ ra ngoài.
Ấn Huyền giải quyết toàn bộ cương thi, bước ra trước.
A Bảo lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519552/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.