Mọi người nhanh chóng tập hợp. Vấn đề họ gặp phải bây giờ là không biết đi đâu cả.
Đối với A Bảo mà nói, đương nhiên là càng nhanh chóng rời xa đống thịt đang dần thối rữa ra kia càng sớm càng tốt, chỉ là đi đâu mới là vấn đề. Đầu tiên còn tưởng rằng có thể nhanh chóng đón Tào lão tiên sinh, không nghĩ tới đồ ăn đến miệng lại bay đi mất, hơn nữa còn là bị kẻ khác ăn mất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tào Dục, A Bảo thăm dò, “Nếu không chúng ta đi lên tầng trên xem sao.”
Trân Châu nói, “Tốt nhất là đừng đi.”
A Bảo nói, “Sao lại không thể đi?”
Trân Châu thấy sự trào phúng của cậu nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, “Nếu mấy người không muốn chết thì tốt nhất là nên rời đi.”
A Bảo nhìn cô ta, cười hì hì, “Hơn nữa, tốt hơn hết nên thả cô ra, đúng hay không?”
Trân Châu nói, “Các người cảm thấy Tang Hải Linh có đi sẽ có về sao?”
Đột nhiên tháng máy truyền đến động tĩnh.
A Bảo giật mình nhìn Trân Châu.
Trân Châu cũng giật mình nhưng cô ả nhanh chóng trấn tĩnh, “Giờ muốn chạy thì cũng đã chậm.”
Người trong thang máy đi ra vẫn là Tang Hải Linh.
Tang Hải Linh mạc danh kỳ diệu*nhìn A Bảo đang ngồi xổm cười to, nhíu mày hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
(*mạc danh kỳ diệu: không rõ nguyên nhân.)
A Bảo che bụng cười đến phát đau, hít một hơi thật sâu, lại ngửi phải mùi thịt thối rữa trong không hí, nhất thời cười to biến thành cười khổ, “Không có gì, chỉ là đôi lúc trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519551/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.