Điêu Sơn Hỏa tự hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Ấn Huyền nên sau khi ném thiệp mời ở lại đã nhanh chóng chuồn mất.
A Bảo vẻ mặt mạc danh kì diệu*, “Tào Vi Dân là ai?”
(*Mạc danh kì diệu: Không hiểu sao.)
Tào Dục chủ động chui ra từ tay áo Ấn Huyền, “Là cha tôi.”
A Bảo giật mình, “Cha anh đang ở trong tay Thượng Vũ?”
Sắc mặt Tào Dục so với A Bảo thì khó coi hơn nhiều. Dù sao người rơi vào tay địch thủ cũng là cha của hắn, đương nhiên, sắc mặt kia cũng một phần là do ba hồn bảy vía của hắn không đủ.
“Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?” A Bảo hỏi.
Đây thực sự là vấn đề khó trả lời.
Không chỉ chuyện Tào lão tiên sinh làm mọi người nhọc lòng mà Khâu Cảnh Vân cũng khiến người ta lo lắng. Theo ý tứ kia của Điêu Sơn Hỏa, việc Thượng Vũ hoài nghi hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Mà lần này lại còn bị bắt quả tang nữa. Lần này trở về nếu có thể giải thích tốt thì không sao, nhưng nếu giải thích không rõ ràng thì....
Vẻ mặt Khâu Cảnh Vân vẫn bình tĩnh, không nói.
A Bảo biết đến lúc phải xuất đòn sát thủ, “Đồng Hoa Thuận.”
Đồng Hoa Thuận núp phía sau A Bảo, ánh mắt chuyển đến trên người Khâu Cảnh Vân.
Khâu Cảnh Vân nhìn qua, bốn mắt chạm nhau.
Đồng Hoa Thuận lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Khâu Cảnh Vân tựa như vừa hạ quyết tâm cái gì đó, nói, “Hi vọng tôi có thể hữu dụng với mọi người.”
A Bảo mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519547/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.