Tứ Hỉ chạy lên xe nhanh nhất, nhưng một chân vừa mới bước đến cửa xe thì đột nhiên kêu to.
A Bảo giật mình nhìn Tứ Hỉ vốn đang ở trạng thái hồn thể chậm rãi phát sáng.
“Bọn họ ở đó!” Cảnh sát đối diện nghe thấy tiếng, nhất tề chạy đến.
A Bảo muốn kéo Tứ Hỉ về nhưng vừa vươn tay đã bị Ấn Huyền nắm lấy, kéo sang một bên.
Đoàng.
Viên đạn bắn trúng vách tường phía sau họ.
Một cảnh sát hô lớn, “Bắn trúng không? Bắn trúng không?”
“Không thấy máu!” Những cảnh sát khác cũng vội vàng bao vây xe buýt.
A Bảo và Ấn Huyền đều đang mặc ẩn thân phục nên không bị phát hiện nhưng Tứ Hỉ bị dính ở xe, thân thể còn phát sáng nên nhanh chóng trở thành bia ngắm tốt nhất.
“Cậu ta là yêu quái?” Một cảnh sát hỏi.
Đàm Mộc Ân đi trước Liên Tĩnh Phong khi nhìn thấy Tứ Hỉ thì sắc mặt hơi đổi, tròng mắt đảo đảo, thần tình khó xử.
Liên Tĩnh Phong ở phía sau ông ta, khuôn mặt không biểu cảm.
Biểu hiện của Đàm Mộc Ân khiến A Bảo yên tâm. Xem ra, ông ta không phải vì mình mà đến.
Đàm Mộc Ân nhìn đám cảnh sát khẩn trương nhìn Tứ Hỉ, xua tay, “Cậu ta không phải yêu quái mà là quỷ.”
“Quỷ?” Đám cảnh sát nghe xong cũng không thả lỏng bởi đối với người thường mà nói thì quỷ hay yêu quái cũng như nhau, đều là nguy hiểm.
“Cậu ở đây làm gì?” Đàm Mộc Ân hỏi Tứ Hỉ.
Hai chân Tứ Hỉ bị dính ở trên xe, khổ không nói được, chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519542/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.