“Không nghĩ tới mấy người có thể đem lão chuột già giải quyết nhanh như vậy. Nhưng mà chẳng sao cả. Một phế nhân cũng không có nhiều năng lực. Tôi không nên cho lão ta cơ hội như vậy.”
A Bảo nói, “Tốt xấu gì lão cũng đã làm việc cho anh, đừng có lạnh lùng như vậy.”
Tào Cảnh nói, “Làm việc cho tôi? Khi thân thể lão ta còn hoàn hảo thì lão ta gọi Tào Dục là chủ nhân, quan hệ gì với tôi? Tôi cho lão cơ hội nhưng lão không nắm chắc được, còn thiếu chút nữa làm hỏng đại sự. Người như thế quả là vong ân phụ nghĩa.”
A Bảo thở dài, “Sao tôi lại mong đợi ca ca Tào Dục có chút nhân tính chứ? Người sai là tôi, không phải là anh a. Anh tiếp tục.”
Tào Cảnh nói, “Ấn tiên sinh, chúng ta đã đàm phán giao dịch là ngài giết Tào Dục, tôi sẽ trả thù lao. Giờ Tào Dục đã chết, tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho ngài. Đến lúc đó, thỏa thuận đạt thành, không ai nợ ai, ngài có thể trở về rồi.”
Ấn Huyền nói, “Ta muốn đem cậu ta đi.”
Thanh âm Tào Cảnh trầm xuống, “Xem ra Ấn tiên sinh vẫn chưa hiểu hoàn cảnh trước mắt. Tào Dục đã là quỷ, hắn không có khả năng tranh giành gì với tôi nữa, các người cũng sẽ không có lợi ích gì nếu dẫn theo hắn. Nói trắng ra, hắn hiện tại chính là rác rưởi, sao phải vì một tên rác rưởi mà phải mạo hiểm? Nói cho cùng thì hai người vẫn bị truy nã di? Các người dù sao thì cũng vẫn là người, là người đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519541/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.