Cảnh tượng trước mắt A Bảo và Ấn Huyền đã thấy lần thứ hai nhưng những lời nói của San Hô vẫn vọng bên tai, lại nhìn cuộc sống hoàn mĩ của những thôn dân ở đây thế nào cũng như thấy tương lai của chính mình.
A Bảo lẩm bẩm nói, “Tổ sư gia, bọn họ có phải là do bị ánh trăng chiếu vào mặt hồ nên mới bị như vậy hay không?”
Trân Châu ôm San Hô đang hoảng loạn bất an, nói với Tào Dục, “Tào tiên sinh, hiện tại chúng ta đều đang ngồi trên một chiếc thuyền, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp rời khỏi đây đã.”
Cô ả nhìn về phía Tào Dục, phát hiện sắc mặt Tào Dục và Tam Nguyên vô cùng khó nhìn, một xanh, một xám.
A Bảo lúc này mới nhớ đến thôn Nguyệt Quang có sát khí rất nặng, có thể ăn mòn quỷ hồn. Tứ Hỉ, lão quỷ và Tam Nguyên đều là quỷ, có thể chống chịu được đến hiện tại cũng không phải là dễ.
Ấn Huyền đột nhiên xuất ra hỗn nguyên phá sát kính.
Trân Châu và San Hô nhìn thấy gương trong tay hắn, ánh mắt nhất thời nóng rực.
Sát khí tiêu tán đi rất ít nhưng có còn hơn không. Tứ Hỉ và lão quỷ đã đã không thể chịu được đành chui vào tay áo Ấn Huyền, chỉ còn Tam Nguyên vẫn cố chịu đựng.
Tào Dục liếc nhìn Tam Nguyên, “Em đi đi, tôi vẫn chịu đựng được.”
Tam Nguyên cúi đầu nhìn hắn, không nói.
Tào Dục cười khổ, “Tính tình của em vẫn không đổi.”. Hắn nhắm chặt mắt, lúc lâu sau mới nói, “Xuân Ba động có hai con đường, một là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519531/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.