Chấn động lần này không phải là cảnh báo. Không đợi đám người A Bảo hoàn hồn thì tất cả mọi người đều bị văng ra ngoài.
Thân thể A Bảo nặng nề va vào thạch bích, sau đó cậu lập tức nắm lấy cánh tay Ấn Huyền, kéo hắn lên.
Hai chị em San Hô và Trân Châu nắm tay nhau ngồi xổm trên đất, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh.
Trên lưng Tam Nguyên còn cõng Tào Dục nên ngay khi sơn động chấn động, trọng tâm của hắn bị lệch, lập tức vươn tay ra, tại thời khắc mấu chốt bám lấy vách tường. Chấn động mạnh như vậy, đương nhiên, hành động này cực kì dễ gãy xương tay. Tào Dục đang định nhắc nhở hắn thì chợt nhớ ra giờ người này đã là quỷ, không phải là người nên tất nhiên sẽ không gãy xương được, trong lòng chợt đau xót. Lời nói đến đầu lưỡi nhưng nghẹn lại, không thể thốt lên thành lời.
Ngọn đèn trên hành lang cũng lung lay vài cái, lúc sáng lúc tối. Cuối cùng ánh sáng tuy rằng chưa tắt nhưng lại vô cùng mỏng manh.
Sơn động lung lay gần một phút, cuối cùng cũng dừng lại.
Trân châu nói, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tào Dục vội ho một tiếng, “Chúng ta rời khỏi đây trước đã. Nơi này có lẽ sắp sập rồi.”
“Sập? Vậy thì sư phụ và sư thúc của tôi làm sao bây giờ?”, A Bảo nôn nóng hỏi.
Tào Dục nói, “Sư phụ và sư thúc cậu đã rời đi. Về phần Phan Triết, hắn là chưởng môn của phái Cát Tường, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
A Bảo nói, “Sao tôi lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519530/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.