Vị trí trên bản đồ biểu thị là ở một cái khe núi.
Xe chạy đến chân núi thì hết đường, A Bảo không thể không theo Ấn Huyền xuống xe cuốc bộ.
Lão quỷ cùng Tứ Hỉ biến thành trạng thái thật thể, lưng đeo hai cái túi hành lý còn cao hơn cả đầu, A Bảo cũng cõng trên lưng một cái, nhưng rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều. “Đây là cái gì?” Cậu đi chưa được bao lâu đã thở hồng hộc hỏi.
Lão quỷ nói: “Thức ăn nước uống.”
A Bảo giật mình nói: “Tất cả đều là?”
“Tất cả đều là”
” Ở đây không phải chỉ có tôi với tổ sư gia là cần thức ăn nước uống sao?”
“Chỉ có cậu cần.” Lão quỷ nhìn cậu.
A Bảo nhớ tới hắn có nói qua Ấn Huyền có thể một tháng không ăn không uống, trong lòng nhất thời sinh ra một hồi dự cảm bất hảo, “Các người dự định ở trong núi ngốc bao lâu?”
Lão quỷ nói: “Không biết, có lẽ là hai ba ngày, mà cũng có lẽ là hai ba tháng.”
A Bảo la hoảng lên, “Như vậy một chút đồ đạc này ăn trong hai ba tháng sao?” Cậu sẽ ốm nhom cho coi, cậu lưu luyến nắm nắm đám thịt béo đến lỏng lẻo trên cánh tay.
Lão quỷ nói: “Vậy phải ăn tiết kiệm một chút.”
A Bảo nói: “Tôi có thể ở chân núi chờ mà.”
Ấn Huyền quay đầu lại.”Ngươi nghĩ muốn đi theo Thượng Vũ làm cương thi sao?”
“Ách, nơi này hẻo lánh như vậy......” A Bảo thất kinh nhìn bốn phía, cành lá dày đặc chặn hơn phân nửa không trung, mảnh trời ngẫu nhiên lộ ra cũng là màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519495/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.