A Kì chậm rãi quay đầu, khuôn mặt trát phấn trắng dày cộm vặn vẹo thật dữ tợn: “Ngươi nói cái gì?”
“Xem đi, không có cái bóng, thì chính là quỷ.” A Bảo hướng bên cạnh vừa nhảy, chỉ vào cái bóng của bản thân nói, “Có bóng, là người.” Sau đó lại chỉ vào ả nói, “Không bóng, là quỷ!”
“Ta muốn giết ngươi!” Thân ảnh màu đỏ sậm của nữ quỷ nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt A Bảo.
Sở dĩ A Bảo dám đả kích ả không kiêng nể gì như vậy chủ yếu là bởi vì có Tư Mã Thanh Khổ cùng Cung Cửu che ở phía trước, không nghĩ tới ả thế nhưng có thể trực tiếp lướt qua phòng tuyến của bọn họ vọt tới trước mặt mình, nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
A Kì nâng tay lên, móng tay tức khắc duỗi dài mấy thước, đâm đến phía sau lưng A Bảo.
A Bảo ném ra định thân phù dán lên móng tay của nữ quỷ.
Móng tay khẽ run, lập tức dấy lên một luồng lửa xanh như ma trơi, đem định thân phù đốt cháy hầu như không còn một mảnh.
“Sư phụ!” A Bảo thét chói tai.
Tiếng thở dài của Tư Mã Thanh Khổ vang lên trước người cậu.
Minh hỏa sáng rõ bùng lên thiêu đốt móng tay A Kì, ả ta hú lên quái dị, ngón tay rụt trở về. Ả chỉ là quỷ hồn, căn bản không có sự phân biệt giữa ngón tay hay móng tay, đốt cháy móng tay chẳng khác nào đốt cháy thân thể của ả.
“Sư phụ, ngài quả nhiên càng già càng dẻo dai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quy/1519475/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.