Ba ngày sau Cảnh Hàm U mới thu được tin Thần Nhứ bị ám sát ngoài thành Bồ châu và ngã bệnh. Nàng nắm chặt mật báo, nói không nên mùi vị trong lòng. "Công chúa." Trần Tâm thấy sắc mặt nàng không tốt, không khỏi kêu một tiếng. "Kế hoạch của chúng ta bị Thần Nhứ phát hiện. Nàng ấy lấy thân làm mồi dẫn Lệ Càn Khôn ra." Giọng Cảnh Hàm U có chút suy sụp. Trần Tâm trừng mắt, "Vậy người tính…" Lúc trước không động mấy kẻ Thần Nhứ tiếp xúc bởi không muốn rút dây động rừng, hiện giờ tình huống thành vậy, hẳn phải lập tức hạ lệnh bắt hết bọn chúng. Cảnh Hàm U liếc Trần Tâm một cái, "Đi hạ lệnh đi. Nhưng ta nghĩ không bắt được cá lớn đâu." Sự thật chứng minh Cảnh Hàm U đoán đúng. Mệnh lệnh của nàng truyền tới nước Dịch, châu phủ quận huyện liên quan hành động là qua ba ngày, bây giờ cá nhỏ cũng chẳng được mấy con. Đám Thải Y, Thẩm Oánh đã sớm nhận được tin tức của Thần Nhứ rồi đi ẩn nấp. Tuy rằng mấy ngày này không thể hành động nhưng chung quy tìm được đường sống. Bệnh tình Thần Nhứ trầm trọng, mặc dù đã được thứ sử Bồ châu Tôn Thanh Trúc tiếp vào phủ thứ sử nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp chút nào. Linh Âm và Lâm Lang gấp muốn chết mà cũng chẳng có cách. Đêm lạnh như nước. Vài tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu vang càng bật lên sự an tĩnh của đêm khuya. Thần Nhứ tỉnh khỏi cơn hôn mê, quay đầu thấy Linh Âm đang lim dim ở mép giường. Nàng mím môi, vươn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại là một hồi ác mộng. Trong mơ, nàng đối mặt Cảnh Hàm U dẫn dắt binh mã nước Lịch, một mình thủ hộ cô thành, tuy rằng mưu kế chất chồng nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn thành phá nước mất. Kiếm Thải Vi trên tay nhuốm máu, phản chiếu gương mặt tái nhợt của nàng. Lúc nguy vong, không phải nàng không nghĩ tới chuyện lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Thế nhưng hoàng cung đột ngột truyền tin phụ hoàng băng hà, sau đó nàng liền thu được ý chỉ của nhị ca, lệnh nàng tự mình dâng thư hàng cho nước Lịch. Phụ hoàng bệnh chết, thái tử tuẫn quốc. Mà nàng, nhất định phải gánh vác trách nhiệm của Trấn quốc công chúa, lưng mang tiếng xấu hiến nước đầu hàng. Nàng rõ dụng ý của phụ hoàng, nếu một ngày phục quốc, Dịch Già hoàng tộc có thể đẩy tất cả sai lầm lên đầu một mình nàng. Như thế, bọn họ vẫn là con cháu hoàng tộc thanh bạch, mà nàng chẳng qua là vật hi sinh thôi. Một khắc đó, nàng rõ tình yêu thương, dung túng nhiều năm của phụ hoàng đều là bồi thường trước cho viên cờ hy sinh - chính nàng. Nàng không bi thương, chỉ là hơi khó chịu. Từ khi được sách phong làm Trấn quốc công chúa nàng đã biết mình phải gánh vác trách nhiệm. Nhiều năm dạy bảo của sư phụ không cho phép nàng lùi bước và thoái thác. Thế là nàng gánh rồi. Chỉ là danh tiếng sau khi nhắm mắt, nàng không để bụng. Cảnh trong mơ có chân thật đi nữa cũng chỉ là mộng. Khi nàng hạ lệnh mở thành đầu hàng không có Cảnh Hàm U, cho nên lúc nàng thấy Cảnh Hàm U xuất hiện đã biết đây là mộng thôi. Điều này nói rõ Cảnh Hàm U chưa đủ nhẫn tâm. Hoặc là nói, chưa đủ nhẫn tâm với nàng. Nàng âm thầm nắm chặt tay. Kiếm Thải Vi được đưa về Phi Diệp Tân, nàng đã biểu lộ quyết tâm với sư phụ. Đường lui cuối cùng cũng đã bị mình chặt đứt, vậy là không còn gì để mất nữa. Linh Âm bị đánh thức bởi tiếng ho khan của Thần Nhứ. Thấy Thần Nhứ ho đỏ cả mặt, nàng vội vàng đứng dậy rót chén nước. "Quận chúa uống nước đi." Thần Nhứ uống nước xong dễ chịu hơn nhiều. Nàng tựa vào gối mềm Linh Âm lót, hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?" Linh Âm thấp giọng đáp: "Đêm trước thu được tin tức Nhu Gia công chúa động thủ ạ." "Xem ra chúng ta phải về." Thần Nhứ bất đắc dĩ lắc đầu. "Ngươi bảo Lâm Lang chuẩn bị thêm ít dược liệu, trở về sẽ dùng." Linh Âm lại không đồng ý. "Quận chúa, việc khác không nói, hiện giờ thân mình của người sao chịu được một đường bôn ba. Nếu Nhu Gia công chúa thương người thì tất nhiên sẽ không gọi người về lúc này." Linh Âm nói không sai. Cảnh Hàm U lo lắng cho bệnh tình của Thần Nhứ, không nỡ để nàng ấy lập tức về. Thay vào đó, nàng tự chạy tới Bồ châu. Nhìn Thần Nhứ mấy tháng không gặp đã gầy đi nhiều, Cảnh Hàm U thực sự đau lòng. "Bệnh lâu vậy rồi, sao còn chưa khoẻ." Cảnh Hàm U đuổi hết hạ nhân trong phòng, đi tới ôm Thần Nhứ vào lòng. "Ta khỏe thì nàng đâu có đuổi tới đây." Mặt Thần Nhứ xanh trắng, chỉ là khóe mắt chứa sự vũ mị, gợi lên tương tư tận xương của Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U không chút nghĩ ngợi mà áp nàng lên giường, cúi đầu hôn đôi môi khát vọng đã lâu. Thần Nhứ nhắm mắt, không muốn thừa nhận mình cũng khao khát Cảnh Hàm U. Môi lưỡi bá đạo kia tiến quân thần tốc, không cho phép người ta từ chối. Nàng thở hồng hộc chịu sự tiến công của Cảnh Hàm U, đáy lòng có chút ngọt ngào và kinh hoàng. Thần Nhứ thường suy nghĩ, nếu không có Cảnh Hàm U thì kế hoạch phục quốc của mình nhất định sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất. Nàng luôn cảm thấy mình đang lợi dụng Cảnh Hàm U, kỳ thật trong lúc lợi dụng đối phương, mình cũng đã không hay không biết mà đắm chìm. Những ngày dưỡng bệnh này nàng mới ngộ ra điều đó. Chữ "tình" đúng là khiến người ta mệt mỏi nhất. "Có nhớ ta không?" Khi hỏi ra miệng, Cảnh Hàm U đã chuẩn bị sẵn để nghe đáp án phủ định. Gương mặt Thần Nhứ ửng đỏ, khiến sắc xanh trắng kia đẹp hơn ít. "Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hợp tan nàng đều hỏi câu này." Không có phủ định, chỉ có vẻ mặt ghét bỏ. ||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài ||||| Cảnh Hàm U nghẹn lời. Đúng là vì mỗi lần đều hỏi nên nàng mới không nghĩ ngợi mà thốt ra. "Bởi vì ta rất nhớ nàng nên cũng mong nàng nhớ ta." So với lúc nhỏ, hiện tại Cảnh Hàm U thẳng thắn hơn nhiều. Thần Nhứ dừng bàn tay đang sửa sang tóc, nhẹ giọng đáp: "Ta thật sự không muốn thấy nàng. Đáng tiếc lòng ta không nghĩ vậy." Cảnh Hàm U đang thất vọng vì câu trước bỗng nở nụ cười vì câu sau. "Thần Nhứ, chỉ cần nàng ở bên ta, muốn lăn lộn thế nào cũng được." "Tộc nhân của ta đều ở nước Lịch, ta có thể lăn lộn thế nào trong loạn thế. Người mất nước muốn tồn tại vốn không dễ, ta chỉ mong hoàng thượng có thể cho bọn họ một đường sống." Thần Nhứ ngước mắt, để Cảnh Hàm U thấy nỗi lo lắng trong đáy mắt nàng. Cảnh Hàm U tránh đề tài này, "Lúc ta rời khỏi hoàng cung, Dịch Già Mạc Ly đã có thai ba tháng." Theo quy củ hoàng cung, đợi mang thai ba tháng ổn định mới được báo lên. Đương nhiên nếu để ý vẫn có thể phát giác trước, chỉ là Cảnh Hàm U không hứng thú. Lúc cung Đức Xương truyền tin nàng mới biết. Thần Nhứ cười cười, "Một đứa bé mang dòng máu của hoàng thất hai nước." Nàng tạm dừng một chút, sau đó thoải mái nói: "Có đứa nhỏ này, cuộc sống của Mạc Ly sẽ tốt hơn." Bấy giờ ngoài cửa vọng tiếng Lâm Lang, "Quận chúa, thuốc nấu xong rồi." Thần Nhứ để Lâm Lang vào. Cách rất xa Cảnh Hàm U đã ngửi thấy mùi đắng từ chén thuốc, không khỏi nhíu mày. Thần Nhứ chẳng chút do dự uống thuốc nhưng vẫn không nhịn được mà buồn nôn. Lâm Lang có kinh nghiệm đưa một viên mứt quả đến bên miệng nàng, nàng mới có thể nuốt thuốc xuống. "Khổ như vậy, thật sự không có cách khác sao." Cảnh Hàm U không vui bảo. "Thuốc đắng dã tật. Lần này ta bệnh nặng, một phen sốt là dằn vặt năm ngày. Nếu không có thuốc này cứu thì bây giờ chắc nàng đang nhặt xác ta rồi." Thần Nhứ nói nhẹ nhàng nhưng mặt Cảnh Hàm U lại trắng bệch. Nàng biết Thần Nhứ bệnh rất nặng nhưng không ngờ lại hung hiểm thế kia. "Khổ cho nàng." Cảnh Hàm U đau lòng nói. Thần Nhứ lắc đầu, không hề nhắc tới tổn thương ly Hư Không kia gây ra cho thân thể mình. Lúc trước nàng dùng thuốc Liễu Như Sa mang đến vốn có chuyển biến tốt, chẳng ngờ cũng gieo xuống nguy hiểm này. Thuốc kia không có vấn đề, chỉ là thân thể nàng chung quy hư hao quá mức nên mới kéo ra một hồi bệnh liên miên từ cơn cảm lạnh kia. Bởi vì uống thuốc, rất mau Thần Nhứ đã ngủ. Cảnh Hàm U đắp chăn kĩ càng cho nàng, dặn dò Lâm Lang trông nom tốt rồi ra khỏi phòng. Lúc này người Cảnh Hàm U mang đến đã sớm tiếp quản cả phủ thứ sử. Tôn Thanh Trúc ở sảnh chính chờ gần nửa canh giờ mới nghe nói Cảnh Hàm U triệu thầy thuốc chữa bệnh cho Thần Nhứ trước. "Xem ra những tin đồn về Nhu Gia công chúa và Thuận Ân quận chúa không phải giả." Lời này ông ta cũng chỉ dám nói trong lòng. Sau khi thầy thuốc đảm bảo Thần Nhứ không nguy hiểm về tánh mạng, Cảnh Hàm U mới đến sảnh chính gặp thứ sử Bồ châu Tôn Thanh Trúc. "Tại sao ngoài thành Bồ châu lại có kẻ ám sát Thuận Ân quận chúa?" Cảnh Hàm U bất mãn việc đó nhất. Nếu không có lần ám sát này, Lệ Càn Khôn sẽ không ra tay, Thần Nhứ sẽ không bệnh, nàng cũng có nhiều cơ hội đợi quân cờ của Thần Nhứ bại lộ hơn. Tôn Thanh Trúc biến sắc. "Bẩm công chúa, chuyện này vi thần đã điều tra rõ, là vài phần tử trung thành với hoàng thất nước Dịch quy tội danh làm nước Dịch diệt vong lên đầu Thuận Ân quận chúa, bí mật tổ chức cuộc ám sát này." Với đám người kia, Thần Nhứ là một kẻ bán nước. Lần này về nước cũng do làm chó săn của hoàng đế nước Lịch trấn áp chúng. Từ lúc Thần Nhứ vừa tiến vào lãnh thổ nước Dịch, bọn chúng đã bắt đầu lên kế hoạch cho trận chém giết này, vì phải triệu tập nhân thủ, lập ra kế hoạch nên lúc này mới ra tay. "Hừ." Cảnh Hàm U cười lạnh. "Một lũ đàn ông mà lại ném cái tội làm mất nước lên đầu một nữ tử, cũng mệt cho bọn chúng có thể yên tâm thoải mái ám sát như vậy." Tôn Thanh Trúc không dám nói tiếp. "Tôn đại nhân, ông hãy điều tra rõ chúng còn bao nhiêu đồng đảng, bắt được cứ giết." Tôn Thanh Trúc há mồm muốn nhắc nhở Nhu Gia công chúa rằng làm thế sẽ tạo cho Thuận Ân quận chúa càng nhiều kẻ địch, nhưng nghĩ ngợi vẫn là ngậm miệng. Ra sảnh chính, Trần Tâm thấp giọng hỏi: "Công chúa, người thật sự tính làm vậy?" Cảnh Hàm U nhìn phòng của Thần Nhứ ở xa, thở dài một hơi, đáp: "Không chặt đứt đường lui của Thần Nhứ, nàng ấy sẽ không cam tâm ở bên ta. Ván cược này của ta và nàng ấy, dẫu sao đi nữa ta đều phải thắng." Mấy ngày Thần Nhứ dưỡng bệnh, cả Bồ châu đã bắt đầu càn quét phạm vi lớn. Trên đường ai cũng đóng cửa, sợ quan binh tới thì tai bay vạ gió. Nhà ngục phủ thứ sử đã nhốt hơn mười phần tử hiềm nghi. Hình phạt tới như nước chảy, xương cốt có cứng cũng chịu không nổi, cả bọn khai ra hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]