Hoàng thượng hỏi: "Tại sao ngươi sát hại thái tử nước Vân Phùng Nghiệp?"
Thần Nhứ hướng mắt xuống mặt đất, "Bởi vì Phùng Nghiệp vô lễ với Thần Nhứ, Thần Nhứ vốn định tự sát để cầu trong sạch. Đáng tiếc Phùng Nghiệp không cho phép, còn tính mạnh mẽ khinh nhờn. Trong lúc chống cự, Thần Nhứ vô tình giết chết hắn."
"Dịch Già Thần Nhứ lớn mật, đã giết người còn ở đây khua môi múa mép, mưu toan thoát tội!" Hoàng hậu đã sớm không nghe nổi nữa. "Nếu ngươi không cố ý giết người, vậy vì sao lại mang theo trâm vàng sắc bén đến vậy?"
Thần Nhứ cười khổ. "Hoàng hậu nương nương, hôm nay nếu Thần Nhứ không có trâm vàng, chỉ sợ đã sớm không thể làm người. Chuyện ở điện Tiêu Lan chắc người cũng biết. Thần Nhứ mang trâm vàng chỉ vì tự sát lúc vô lực tự vệ, lẽ nào Thần Nhứ muốn giữ trong sạch bằng cái chết cũng là tội ư?"
Chuyện Thần Nhứ tự vẫn lúc trước ầm ĩ đến mức cả hậu cung đều hay, sao hoàng hậu không biết được? Giờ phút này ngẫm nghĩ, đúng là vậy thật. "Ngươi nói muốn tự sát, thế sao bây giờ lại biến thành giết thái tử nước Vân?"
"Võ công Thần Nhứ bị phế, sao có thể giết người được nữa? Nếu thái tử nước Vân không đến đoạt trâm vàng ngăn ta tự sát thì cũng không bị giết." Ánh mắt Thần Nhứ bình tĩnh, nói rõ từng chữ một, mang lại cảm giác nghiêm nghị thấy chết không sờn.
Lúc này hoàng thượng rốt cục lên tiếng lần nữa. "Dù thế nào thì thái tử nước Vân vẫn là ngươi giết, đúng không?"
"Vâng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905071/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.