Thần Nhứ rời khỏi lầu Khuynh Hương nhưng cũng không trở về cung Vũ Yên, mà là đi ngự hoa viên. "Hôm qua trên đường về ta thấy hoa nở rộ ở sạp hoa bên đường, thế nên giờ muốn hái mấy đóa về."
Tái Phúc nói: "Quận chúa, nếu người thích thì bảo hạ nhân ở hoa phòng đưa vài chậu cho cung Vũ Yên, cần gì phải tự mình tới hái?"
"Ngươi cũng biết thân phận của ta là thế nào. Người ở hoa phòng sao chịu nghe ta?" Giọng nói nàng lộ ra chút bất đắc dĩ.
Tái Phúc không đáp, thân phận quận chúa vẫn đủ để sai khiến nô tài trong cung, đáng tiếc nàng không phải quận chúa bình thường.
Xa xa phía trước trông thấy mấy người đi đến, Thần Nhứ dừng bước, ngẩng đầu nhìn người tới. Tái Phúc cũng trông theo, vừa thấy đã sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.
Người tới lại là thái tử nước Vân - Phùng Nghiệp. Đây quả thực là oan gia ngõ hẹp.
Vẻ mặt Thần Nhứ rất bình tĩnh, cúi đầu tránh qua một bên, chờ Phùng Nghiệp bước đi. Phùng Nghiệp trông thấy nàng, vậy mà dừng chân không đi tiếp.
"Vết thương của quận chúa đã lành chưa?"
"Vâng." Thần Nhứ cung kính đáp.
Phùng Nghiệp đưa tay nắm cằm Thần Nhứ, "Đây là lần đầu tiên ta gặp được nữ tử cương liệt như thế." Hắn đến gần một bước, "Từ trước đến giờ chưa có ai dám tự sát trước mặt bổn thái tử. Bởi vì cái giá của tử vong lớn hơn sống sót rất nhiều."
Thần Nhứ quay đầu không cho Phùng Nghiệp nắm, cười lạnh bảo: "Thái tử điện hạ, dường như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/905070/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.