“Đây là chữ của công chúa.” Linh Âm nói. Nàng ta đi theo hầu hạ Thần Nhứ, vô cùng quen thuộc với chữ viết của Thần Nhứ.
“Sau khi xây dựng xong vườn này, có người khăng khăng cầu ta đề bút, ta liền viết hai chữ này.” Thần Nhứ thuận miệng giải thích. Ba người tiến vào Mẫn Nhiên tiểu trúc, Linh Âm và Lâm Lang liền bắt tay quét dọn.
“Dù gì chỉ ở một ngày, dọn một gian phòng là đủ rồi. Đừng tốn sức không cần thiết.” Thần Nhứ dặn dò xong liền đi đến căn phòng ở phía sau của Mẫn Nhiên tiểu trúc. Linh Âm và Lâm Lang nhìn nhau một cái, không ai đi theo. Hiển nhiên, Thần Nhứ tới đó là có mục đích.
Thần Nhứ đẩy cửa vào phòng, nơi này vậy mà là một phật đường. Chỉ là cửa sổ phủ đầy tro bụi, nên dù bây giờ sắc trời còn sáng, trong phật đường vẫn lờ mờ khó nhìn. Cũng may đèn trường minh * trước phật còn cháy, xung quanh cũng không có lớp tro bụi dày như ngoài kia.
* đèn dầu, ngọn lửa được thắp trong thời gian dài không xác định, thường được chăm sóc có chủ ý, mang ý nghĩa về tôn giáo, thờ cúng.
“Ta từng lấy quốc sĩ đợi ngươi. Bây giờ ta cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi có bằng lòng giúp ta không?” Thần Nhứ quỳ gối trước phật, chắp tay trước ngực, tự lẩm bẩm.
Đèn trường minh trước phật lóe lên một cái, một người áo đen chậm rãi bước ra từ phía sau tượng phật. “Người thật sự đã về."
Thần Nhứ mở mắt ra, quay đầu nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3552712/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.