Thần Nhứ quay đầu, nhìn qua cửa thành mở ra, sau đó bước nhanh mà rời đi, không đoái trông nữa.
-------------------
Sáng sớm, quân coi giữ ải Đồng Lăng vừa mới đổi ca trước cửa thành, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đã đến bên cạnh cửa thành. Lính canh không nhận ra Cảnh Hàm U, nhưng lại nhận ra Thần Nhứ nhờ bức hoạ được phát ra. Ngay lúc hắn định hô hào bắt người, Cảnh Hàm U đưa ra khối lệnh bài ngự chế trong cung, phía trên khắc hai chữ: Nhu Gia.
Lính canh không dám thất lễ, lập tức quỳ xuống đất nói: “Tham kiến Nhu Gia công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi. Mở cửa thành ra, thả nàng ra khỏi thành.” Cảnh Hàm U đơn giản ra lệnh.
“Việc này...” Lính canh chần chờ.
“Làm đi. Ta sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.” Đôi mắt Cảnh Hàm U lạnh lẽo, uy nghiêm công chúa áp bách vô cùng.
Lính canh nghe vậy, không dám trì hoãn, lập tức phất tay ra hiệu mở cửa thành. Âm thanh ổ trục cổ xưa chuyển động vang lên vô cùng chói tai trong buổi sáng yên tĩnh. Thần Nhứ quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, “Không hối hận?”
Cảnh Hàm U lắc đầu. “Đừng quên ước hẹn một năm. Còn có, bảo trọng.”
Thần Nhứ khẽ cong môi, “Nàng cũng phải bảo trọng.” Cuối cùng nhìn lại nữ tử sớm chiều bầu bạn hơn một năm, thậm chí là mười năm luôn ở bên cạnh mình. Thần Nhứ quay đầu, nhìn qua cửa thành mở ra, sau đó bước nhanh mà rời đi, không đoái trông nữa.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/3544578/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.