"Ngủ thì có, chỉ là không có nàng ở bên nên cứ không nỡ ngủ." Thấy Thần Nhứ tỉnh dậy đúng vào canh giờ thái y nói, Cảnh Hàm U rốt cuộc yên tâm.
Đôi gò má nhợt nhạt của Thần Nhứ hiện lên một vệt đỏ ửng, thấp giọng nói: "Lại không đứng đắn."
Cảnh Hàm U quay đầu nhìn tẩm cung vắng vẻ, cúi đầu thì thầm bên tai Thần Nhứ: "Ở đây không có người khác. Nàng xấu hổ cái gì?"
Âm thanh ái muội ở sát bên tai, Thần Nhứ cảm thấy ngứa, cả người nóng lên. Nàng hơi co rúm, vốn định rời khỏi tư thế ám muội này nhưng lại bị Cảnh Hàm U nắm lấy vai đặt trên giường. "Nàng thật sự dọa ta."
"Lần này là ta bất cẩn. Sau này ta sẽ chú ý hơn." Thần Nhứ thầm thở dài, cũng vì sự thâm tình của đối phương.
"Sẽ không có lần sau. Phen này ta nhất định phải khiến kẻ hại nàng trả giá đắt!" Cảnh Hàm U nghiêm túc nói.
Thần Nhứ nhíu mày, "Nhưng nàng đã đồng ý với Lăng Lam."
Cảnh Hàm U ngồi thẳng người, "Ta chỉ đồng ý giữ lại cái mạng của vị hoàng tẩu này mà thôi." Giọng điệu hời hợt mà lộ ra sát ý.
"Nàng muốn làm gì?" Thanh âm của Thần Nhứ tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng.
Cảnh Hàm U quay đầu, đối diện với ánh mắt hoàn toàn không đồng tình của Thần Nhứ. "Ta biết nàng muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng phen này ta sẽ không nghe lời nàng. Thần Nhứ, nếu lại trải qua một lần như vậy thì ta sẽ điên mất. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-nhap-hoa/2081753/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.