Chương trước
Chương sau
"Ngủ thì có, chỉ là không có nàng ở bên nên cứ không nỡ ngủ." Thấy Thần Nhứ tỉnh dậy đúng vào canh giờ thái y nói, Cảnh Hàm U rốt cuộc yên tâm.

Đôi gò má nhợt nhạt của Thần Nhứ hiện lên một vệt đỏ ửng, thấp giọng nói: "Lại không đứng đắn."

Cảnh Hàm U quay đầu nhìn tẩm cung vắng vẻ, cúi đầu thì thầm bên tai Thần Nhứ: "Ở đây không có người khác. Nàng xấu hổ cái gì?"

Âm thanh ái muội ở sát bên tai, Thần Nhứ cảm thấy ngứa, cả người nóng lên. Nàng hơi co rúm, vốn định rời khỏi tư thế ám muội này nhưng lại bị Cảnh Hàm U nắm lấy vai đặt trên giường. "Nàng thật sự dọa ta."

"Lần này là ta bất cẩn. Sau này ta sẽ chú ý hơn." Thần Nhứ thầm thở dài, cũng vì sự thâm tình của đối phương.

"Sẽ không có lần sau. Phen này ta nhất định phải khiến kẻ hại nàng trả giá đắt!" Cảnh Hàm U nghiêm túc nói.

Thần Nhứ nhíu mày, "Nhưng nàng đã đồng ý với Lăng Lam."

Cảnh Hàm U ngồi thẳng người, "Ta chỉ đồng ý giữ lại cái mạng của vị hoàng tẩu này mà thôi." Giọng điệu hời hợt mà lộ ra sát ý.

"Nàng muốn làm gì?" Thanh âm của Thần Nhứ tuy yếu ớt nhưng rất rõ ràng.

Cảnh Hàm U quay đầu, đối diện với ánh mắt hoàn toàn không đồng tình của Thần Nhứ. "Ta biết nàng muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng phen này ta sẽ không nghe lời nàng. Thần Nhứ, nếu lại trải qua một lần như vậy thì ta sẽ điên mất. Cái gì ta cũng có thể bỏ qua, chỉ có nàng là không. Cho dù phải phụ tất cả người trong thiên hạ, ta cũng phải giữ nàng bên cạnh ta!"

Lời nói bá đạo đập vào lòng Thần Nhứ như búa tạ. Nàng nhắm mắt lại, "Ta hiểu rồi. Cảnh Hàm U, ta Dịch Già Thần Nhứ lấy danh nghĩa hoàng tộc tuyên thệ, đời này quyết không phụ nàng." Không đợi nàng mở mắt ra, môi đã bị người phong bế. Nụ hôn triền miên chất chứa sự cẩn thận từng li từng tí, để Thần Nhứ biết mình được nữ tử trước mặt đặt ở đầu quả tim mà thương, mà xót. Thời khắc này, nàng tiêu tan, khuất nhục và tổn thương trong quá khứ cũng tiêu tan. Dù sao thì lúc thương tổn mình, trong lòng đối phương cũng không dễ chịu.



Lâm Lang ở ngoài giữ cửa bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán: "Quả là "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi"!"

Trần Tâm nhìn cô ấy một cái, lạnh lùng nói: "Tòng thử quân vương bất tảo triều." [1]

Bên hoàng hậu nghe nói Thần Nhứ tỉnh lại, hiếm thấy đưa tới rất nhiều đồ bổ. Cảnh Hàm U biết hoàng hậu muốn nàng bỏ qua, nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, trước mắt sức khoẻ của Thần Nhứ là quan trọng nhất, những việc khác nói sau.

Buổi trưa, Thần Nhứ uống nửa bát cháo tổ yến, khí sắc tốt hơn nhiều. Bây giờ nàng đã có thể tựa vào đầu giường nói chuyện với Cảnh Hàm U.

"Ta có thể sống sót, ngoại trừ cảm tạ nàng, còn phải cảm tạ sư phụ và Lăng Lam. Nàng trước tiên phái người báo tin bình an cho Phi Diệp Tân đi. Chờ mấy ngày nữa thân thể ta khoẻ hơn, ta sẽ tự mình viết thư cho sư phụ. Đoạn ân oán giữa nàng và ta đã làm lão nhân gia phiền lòng nhiều rồi." Nhắc tới sư phụ, Thần Nhứ thật sự áy náy. Nàng là đệ tử đứng đầu của Chưởng viện, vốn nên vì sư phụ phân ưu, nhưng trái lại đã nhiều lần làm sư phụ ra tay giúp đỡ.

"Người đã sớm phái đi rồi. Nàng đừng bận tâm mấy việc này, nên nghĩ về việc điều dưỡng thân thể thì tốt hơn."

Trong nháy mắt lại qua bảy, tám ngày, cung Vũ Yên vẫn sóng yên biển lặng. Hoàng hậu hài lòng Cảnh Hàm U và Thần Nhứ hiểu chuyện nên đã ban thưởng và miễn cấm túc Thần Nhứ. Sức khoẻ của Thần Nhứ cũng dần dần hồi phục, chỉ là Cảnh Hàm U vẫn không dám sơ suất, thỉnh cầu xuất cung của Thần Nhứ bị nàng từ chối không chút do dự.

Sứ đoàn nước Tiêu vào kinh đã được nửa tháng, trong cung tổ chức yến ẩm mấy lần. Tối nay trong cung bày tiệc lần nữa, Cảnh Hàm U không thể từ chối thỉnh cầu của Thần Nhứ, chỉ đành cùng nàng dự tiệc.

Hoàng cung thiết yến, tình cảnh tất nhiên không hề tầm thường. Thần Nhứ thay lễ phục quận chúa thường ngày rất ít mặc, mái tóc như mây được búi tỉ mỉ, trâm vòng trang sức đầy đủ, hiếm khi phục trang rực rỡ như vậy. Cảnh Hàm U cũng phải mặc lễ phục công chúa, còn lộng lẫy hơn Thần Nhứ một ít. Hai người trang điểm xong xuôi, tay nắm tay ra khỏi cổng cung, ở cổng đã sớm có kiệu đợi, cung nữ thái giám đứng thẳng hai bên.

Yến tiệc được tổ chức ở lầu Loan Xuân như thường lệ. Lúc này đèn hoa mới lên, trong điện ngoài điện đều là người người nhộn nhịp. Hai người đi đến cổng lầu Loan Xuân, bước xuống kiệu, từng người được cung nữ thiếp thân đỡ mà tiến vào cửa lớn. Dù là một vị công chúa mạnh mẽ chấp chưởng Phi Vân Kỵ như Cảnh Hàm U, vào lúc này cũng không thể không bước đi từ tốn giữ gìn dáng vẻ của một công chúa.

Hai người đến đương nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt ở đây, đặc biệt là Thần Nhứ đang đi sau lưng Cảnh Hàm U. Bởi vì thân phận lúng túng, nàng rất ít tham gia loại hoạt động này. Có người một năm thấy nàng không được mấy lần, nhưng mỗi lần đều có cảm giác khác biệt.

Ánh mắt Thần Nhứ bình tĩnh đánh giá người ở đây, hoàn toàn không để ý những cái nhìn hoặc thương tiếc, hoặc khinh bỉ, hoặc kinh ngạc, hoặc cười nhạo chốn này. Cuối cùng, nàng nhìn thấy một bóng người không tính là quá quen thuộc ở trong đám đông - Vũ Ninh hầu Quan Thiên Dật của nước Tiêu.

Bấy giờ ánh mắt của Quan Thiên Dật cũng hội tụ trên người Thần Nhứ. Thành thật mà nói, nếu không phải nàng đang đi bên cạnh Cảnh Hàm U, hắn sẽ không thể nào xác nhận nữ tử nhu nhược, gió thổi qua sẽ ngã này là đệ tử đứng đầu của Chưởng viện Phi Diệp Tân, ba năm trước từng đánh bại nhiều cao thủ. Hắn không mang tư tình nhi nữ với Thần Nhứ, mà là tán thành đây là một đối thủ đáng tôn trọng. Bây giờ nhìn thấy khí chất của nàng biến đổi lớn, đáy lòng không khỏi mơ hồ thở dài.

Từ rất xa, Thần Nhứ đã nhìn ra sự tiếc nuối trong mắt Quan Thiên Dật, nàng khẽ mỉm cười, không hề để ý. Quốc gia bại trận, cái nàng mất nào chỉ có võ công? Mất đi quá nhiều cũng không còn cách nào lấy lại, đại đệ tử của Chưởng viện Phi Diệp Tân ngày xưa đã sớm chết rồi. Không cam tâm, cũng chỉ còn một chút chấp niệm ở đáy lòng mà thôi.

"Thần Nhứ, đi nào." Trải qua việc trúng độc, bây giờ Cảnh Hàm U cứ như chim sợ cành cong, đi tới đâu cũng nắm tay Thần Nhứ không buông. Hoàng hậu xa xa trông thấy, thực sự vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng dù sao chuyện lần trước là hoàng hậu dùng thủ đoạn đè xuống, hiện tại cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở.

"Nàng không e dè như vậy, coi chừng hoàng hậu nương nương trách cứ nàng." Thần Nhứ cũng bất đắc dĩ, như thế càng khiến nàng trở thành mục tiêu công kích.

"Mẫu hậu tạm thời sẽ không làm khó dễ ta." Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ vào trong góc, tìm chỗ hơi im ắng rồi ngồi xuống.

"Nhưng ta muốn đi xem Mạc Ly, nàng ở bên cạnh ta..." Còn lại Thần Nhứ không có nói, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Cảnh Hàm U cau mày, nàng thực sự không có chút thiện cảm nào đối với cô em gái này của Thần Nhứ. Thế nhưng tỷ muội máu mủ tình thâm, nàng không có lý do ngăn cản, chỉ đành trông Thần Nhứ đi tới bên cạnh Dịch Già Mạc Ly trò chuyện.



"Nếu nội lực của Thuận Ân quận chúa vẫn còn, công chúa điện hạ cũng không cần lo lắng như vậy."

Cảnh Hàm U quay đầu, thấy Vũ Ninh hầu Quan Thiên Dật của nước Tiêu đã xuất hiện kế bên mình, cũng đang nhìn về phía Thần Nhứ. "Quan hầu gia đang trách ta phế bỏ nội lực của Thần Nhứ ư?"

Quan Thiên Dật lắc đầu. "Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ ra tay ác liệt hơn cả công chúa. Một nữ tử như Thuận Ân quận chúa, đặt ở bên người thực sự nguy hiểm. Dù cô ấy không còn nội lực nhưng vẫn có thể làm rất nhiều chuyện. Tôi chỉ thấy tiếc rằng mình không khiêu chiến cô ấy sớm hơn một chút, trước lúc nước Dịch mất."

Cảnh Hàm U nở nụ cười, cười đến rất lạnh. "Quan hầu gia nên vui mừng vì đã không khiêu chiến nàng ấy, bằng không lịch sử bất bại của ngài đã chấm dứt rồi."

Ánh mắt Quan Thiên Dật lóe lên, "Công chúa điện hạ tự tin đến thế sao?"

Cảnh Hàm U không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn Thần Nhứ ở phía xa, "Dĩ nhiên. Nàng ấy chính là sư tỷ của ta, là đại đệ tử của Chưởng viện Phi Diệp Tân."

Thần Nhứ qua xem Dịch Già Mạc Ly, thấy cái bụng hơi nhô lên của nàng ta, không khỏi hỏi thăm một hồi.

Bởi vì có thai, Dịch Già Mạc Ly đầy đặn hơn chút, tuy vậy dung mạo vẫn xinh đẹp như hoa đào. "Đại tỷ, mấy ngày trước nghe nói tỷ trúng độc, muội muốn đến thăm tỷ nhưng thái tử nói muội có thai, không cho muội ra khỏi cung Đức Xương. Tỷ sẽ không trách muội chứ?"

Thần Nhứ cười nói: "Sao lại thế được? Muội xem hiện tại ta không phải rất khoẻ sao? Trong cung nghe sai đồn bậy, kỳ thực hoàn toàn không nghiêm trọng đến vậy. Ngược lại là muội, có mang nên ở trong cung bồi dưỡng thật tốt, vì sao lại đi dự tiệc?"

Dịch Già Mạc Ly làm mặt khổ nói: "Đại tỷ, muội ở trong cung Đức Xương lâu đến mức sắp khó chịu thành bệnh. Thái tử và thái tử phi đều không cho muội đi ra ngoài, ngay cả người trò chuyện muội cũng không có." Nàng ta nói, kéo tay Thần Nhứ, "Đại tỷ, nếu tỷ rảnh rỗi, có thể đến cung Đức Xương thăm muội không?"

Thần Nhứ vỗ vỗ tay nàng ta, cười bảo: "Nếu muội không chê phiền, tự nhiên không thành vấn đề."

Dịch Già Mạc Ly vui đến mức mặt mày cười cong cong.

Một hồi yến tiệc long trọng mà náo nhiệt. Thần Nhứ ngồi trong đó, tất nhiên uống một ít rượu. Tửu lượng của nàng không tồi, nhưng vì thân thể còn đang trong giai đoạn hồi phục, mấy chén rượu vào bụng, người đã hơi say.

"Thần Nhứ," Cảnh Hàm U kề bên chú ý nàng không ổn, vội vàng đỡ lấy nàng. "Nàng cảm thấy thế nào?"

"Đau đầu quá, hình như ta uống say rồi." Thần Nhứ nhẹ giọng đáp.

Cảnh Hàm U phái Trần Tâm đi bẩm báo hoàng hậu nàng muốn dẫn Thần Nhứ rời tiệc sớm. Tuy nhiên hoàng hậu không đồng ý, chỉ cho phép sai người đưa Thần Nhứ đến điện phụ ở cách vách tạm thời nghỉ ngơi. Cảnh Hàm U tự mình đi xin phép nhưng vẫn bị hoàng hậu cản lại, nàng hết cách chỉ đành sắp xếp cho Thần Nhứ nghỉ ở điện phụ, lúc gần đi dặn dò Linh Âm chăm sóc nàng ấy cho tốt.

Bên trong điện phụ vô cùng yên lặng, chỉ nghe tiếng đồng hồ nước và một mùi hương như có như không.

Đầu Thần Nhứ ngày càng choáng váng, nàng nằm trên một cái giường, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, sau đó chính là hàn ý lẫm liệt của binh khí mà nàng đã quen thuộc áp sát. Nàng đột ngột mở mắt ra, vệt sáng đã gần trong gang tấc. Nàng xoay người tránh né theo bản năng, tiện thể đá đối phương một cước. Vì đau đầu nên cú này cũng không sử dụng nhiều sức mạnh, thế nhưng đối phương vẫn bị đá ngã. Thần Nhứ cũng khiếp đảm. Nàng cố gắng mở mắt ra, rốt cuộc thấy rõ kẻ đánh lén mình, vậy mà là thái tử phi Lục Lăng Hàn.



Lúc này Lục Lăng Hàn đã đứng lên, tay cầm một cây dao găm sáng bóng lần thứ hai đâm về phía nàng. Linh Âm đã ngã trên mặt đất không nhúc nhích, không biết bị thương ở đâu.

Thấy rõ người tới, Thần Nhứ ngược lại bình tĩnh. Nàng ngồi trên giường, hơi nghiêng đầu né khỏi lưỡi dao, tay phải đánh vào cổ tay Lục Lăng Hàn. Bây giờ tình trạng cơ thể nàng đáng lo, nhưng lần này là dùng toàn lực. Lục Lăng Hàn đau đớn buông lỏng tay, dao găm đã nằm trong tay Thần Nhứ.

"Thái tử phi, vì sao người lại hại ta lần nữa?" Thần Nhứ cầm ngược dao găm, không dám đưa ra lưỡi đao, nàng sợ đối phương nhìn thấy bàn tay run rẩy của mình.

Lục Lăng Hàn miễn cưỡng đè nén tiếng kêu đau dâng lên miệng. Thần Nhứ đánh vào cổ tay ả làm cho toàn bộ tay phải của ả tê rần. "Thái tử đã động tâm với ngươi, ngươi phải chết!" Ả căm hận mắng: "Không ngờ rằng bây giờ ngươi vẫn duy trì được sự tỉnh táo, nhưng mà vô dụng thôi, ngươi vẫn phải chết!" Nói xong, trong tay ả thế mà xuất hiện một cây nỏ nhỏ nhắn tinh xảo.

- --

[1]: xuất phát từ bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị:

"Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,

Tòng thử quân vương bất tảo triều."

Dịch nghĩa:

"Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới thức dậy,

Từ nay quân vương không lâm triều nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.