Sau khi Dung Gia Thượng rời đi, Bắc Bình lại rơi một trận tuyết lớn.
Vào ban đêm, Phùng Thế Chân quấn khăn choàng ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn từng đoàn từng đoàn tuyết vỡ bị gió thổi mạnh đập vào trên cửa, lắng nghe tiếng gió bên ngoài nức nở như khóc. Cô ngồi đến tận khuya, rồi mệt mỏi thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô ôm hôn người yêu dưới ngọn đèn đường, những bông tuyết rơi trên đầu, trên mặt và trên vai của họ. Khi cô mở mắt ra, gió lạnh tràn ngập vòng tay cô, người tình vừa mới hôn cô đã biến mất.
Phùng Thế Chân dường như có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne thoang thoảng trên cơ thể của Dung Gia Thượng, trên má cô còn lưu lại cảm giác mềm mại của chiếc khăn quàng cổ len sơn dương của anh cùng cảm giác ngón tay anh mang theo vết chai nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve. Cô nhắm mắt lại, luôn luôn có thể nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài bên tai, như thể anh muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói được.
Cô nhớ anh. Biết là vô vọng mà không thể nào tự kềm chế, giống như vừa hoàn thành khóa huấn luyện quan trọng nhất trong đời, sức cùng lực kiệt.
Mối tình này khiến cô không còn ước mong quá cao xa nào nữa. Cô đã có những kỷ niệm đẹp để có thể lưu giữ suốt phần đời còn lại.
Ngoài việc nhớ về mối tình của mình, Phùng Thế Chân cũng nghiêm túc suy nghĩ về con đường tương lai.
Cô đến Bắc Bình, một là vì tránh né lửa giận của Mạnh Tự An, hai là thay đổi một môi trường khác, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Nhiệm vụ ẩn núp tại Dung gia đã kết thúc, Dung Định Khôn bây giờ xem ra cũng miễn cưỡng tính là bị báo ứng, ý định hợp tác ban đầu của cô với Mạnh Tự An đã đạt được. Sau khi mất mục đích trả thù, Phùng Thế Chân nên lấy lại cuộc sống cũ.
Phùng Thế Chân cũng không có thật sự dự định ở Bắc Bình lâu dài. Mặc dù cô rất thích bầu không khí nồng đậm học thuật của học viện ở đây, thích hơi thở sinh hoạt bình thản giản dị nơi này, nhưng cô cũng không thích sự khô khan và lạnh lẽo ở đây. Cô luôn luôn không tìm được cảm giác thân thuộc, cho dù cùng nhóm bạn hội tụ, vẫn có cảm giác cô đơn quạnh quẽ.
Cô nhớ Thượng Hải hơn mỗi ngày. Nhớ cha mẹ, anh trai, nhớ bạn bè, nhớ bóng lưng anh tuấn kia.
Chỉ tiếc, cô có quật cường của mình, Dung Gia Thượng cũng có nỗi khổ tâm của anh, thế sự khó song toàn.
Một mối tình không thể phơi bày, giờ chỉ còn lại một tấm ảnh chụp chung. Bên trong ảnh chụp đen trắng, thần sắc hai người điềm đạm, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc, dừng tại khoảng thời gian đẹp nhất của họ.
Hôm sau trời vừa sáng, Phùng Thế Chân và sư tỷ vừa rời giường, đang chuẩn bị dùng điểm tâm, thì con trai của bác gái nhà kế bên đến đập cửa, nói: "Phùng tiểu thư, cô có điện thoại, là anh trai cô gọi."
Phùng Thế Chân khoát lấy áo khoác đi xuống lầu, cám ơn bác gái nhà bên rồi nhận lấy điện thoại.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phùng Thế Huân truyền đến: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Giờ là mấy giời rồi chứ?" Phùng Thế Chân cười nói, "Hôm nay anh lại trực ban sao? Cha mẹ khỏe không?"
"Đều khỏe." Phùng Thế Huân nói, "Sau khi dùng thuốc mới, bệnh phổi của cha thuyên giảm nhiều, ông ấy cũng hết sốt. Ông và mẹ muốn về quê dưỡng bệnh, anh không có đồng ý. Ở quê mặc dù thanh tĩnh nhưng thiếu thuốc chữa bệnh, có bệnh tật gì đều khó trị."
"Việc này em và anh cùng chung ý kiến." Phùng Thế Chân nói, "Bất quá em đang ở Bắc Bình, anh lại luôn tăng ca ở bệnh viện, hai người bọn họ có lẽ cảm thấy quá cô đơn. Đại ca à, anh nên nhanh chóng tìm chị dâu đi."”
"Đang êm đẹp tại sao lại bỏ lên đầu anh." Phùng Thế Huân vừa giận vừa cười, "Bắc Bình lạnh như thế, em ở quen chưa?"
"Trong phòng đang đốt lò, rất ấm." Phùng Thế Chân nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ , "Anh, em rất nhớ mọi người. Em nhờ Lệ nhi giúp em đi nghe ngóng, nếu như Mạnh Tự An hết giận, em sẽ về sớm một chút, cùng mọi người ăn tết."
"Anh cũng nhớ em." Phùng Thế Huân trong lòng chua xót, "Thật là khó cho em, không duyên cớ phải hứng chịu cơn tức giận của hắn."
"Nhìn hắn làm Dung Định Khôn bán thân bất toại là nhịn được thôi." Phùng Thế Chân cười.
Phùng Thế Huân nhớ tới việc này cũng cảm thấy hả giận, "Đây là báo ứng của Dung Định Khôn. Ngày thường làm nhiều việc ác, thương thiên hại mệnh, lần này chính hắn nếm thử tư vị ốm đau tàn tật. Đáng tiếc Dung gia có tiền, vẫn có thể lo cho hắn cơm ngon thuốc tốt như thường, hắn cũng không ăn được khổ sở to lớn gì."
Phùng Thế Chân nói: "Hắn chuyên quyền độc đoán như thế, không ai bì nổi, bắt hắn làm một phế nhân, mà đại quyền còn bị nhi tử tước đoạt, đoán chừng so giết hắn còn thống khổ hơn. Anh yên tâm, em thấy là thê thiếp Dung gia không có ai thực tình đối tốt hắn. Hắn bây giờ phế đi, những người phụ nữ kia không còn lý do gì để sủng hắn ? Hắn làm sao chịu được."
Phùng Thế Huân cười một tiếng, lật tới lật lui tờ báo trong tay. Mấy tờ báo đều đăng tải thông tin tân chủ Dung gia, Dung Gia Thượng, vào ngày hôm qua đã đến dự lễ cắt băng khánh thành khu chung cư Tân Văn Xuân Lý. Dung Gia Thượng còn đặt tên một tòa lầu ngắm cảnh bên cạnh bến tàu là "Tầm Chân các" . Cái tên tao nhã này đã giành được rất nhiều lời khen ngợi. Chỉ có Phùng Thế Huân nhìn thấy hai chữ "Tầm Chân" này, con mắt như bị đâm một cái đau điếng.
"Thế Chân, em và cái tên Dung Gia Thượng kia, còn qua lại với nhau không?"
Phùng Thế Chân bị hỏi đột ngột, sửng sốt một chút, nói: "Không qua lại đã lâu. Anh ta biết em lừa anh ta, không tìm đến em gây phiền phức đã không tệ rồi, không thì em trốn đến Bắc Bình làm gì. Sao thế?"
"Không có gì." Phùng Thế Huân miễn cưỡng yên tâm, "Hắn muốn tìm em gây phiền phức, em nhất định phải nói cho anh. Cho dù không phải tìm em gây phiền toái, em cũng đừng để ý đến hắn. Chúng ta không có khả năng cùng những người có tiền bọn họ chơi đùa."
Phùng Thế Chân chỉ biết đồng ý, hai người họ lại nói thêm vài chuyện nhà một lúc rồi mới cúp máy. Phùng Thế Chân ra cửa phòng, lại hướng bác gái hàng xóm nói một tiếng cám ơn.
Bác gái cũng rất hưng phấn giữ chặt cô, nói: "Phùng tiểu thư, bạn trai kia của cô tới tìm cô, cậu ta đang đợi cô ở bên ngoài.."
"Cái gì?" Phùng Thế Chân kinh ngạc. Dung Gia Thượng lại trở về rồi?
"Đúng vậy." Bác gái cười nói, "Ôi, lái một chiếc xe thật là khí phái ..."
Phùng Thế Chân quấn chặt lấy áo khoác, đẩy cánh cửa nhà trọ ra, lao vào làn gió lạnh bên ngoài.
"Gia Thượng, anh làm sao..."
Lời nói dừng lại đột ngột.
Đội mũ dạ, quần áo chỉnh tề, Mạnh Tự An bận tối mắt mà vẫn thong dong mang theo tiếu dung bước xuống xe, phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn nho nhã. Hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở một bên.
Phùng Thế Chân không giấu được sự chấn kinh. Cô không phải không nghĩ tới sẽ lại đụng mặt Mạnh Tự An, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh như vậy. Lấy tình cảnh lần trước bọn họ tan rã trong không vui mà đoán, nói ít cũng phải qua hết năm Mạnh Tự An mới có thể nguôi giận. Bằng không, chính là Mạnh Tự An phát hiện Phùng Thế Chân cô còn công dụng nào đó, cho nên chịu khó vượt ngàn dặm gió tuyết xa xôi đến tìm cô.
"Thất gia, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?" Phùng Thế Chân lạnh nhạt đứng lại.
Đối mặt với cô gái không chút khách khí, Mạnh Tự An ngược lại có vẻ hết sức ôn hòa hữu lễ, cười híp mắt nói: "Thế Chân, tôi cũng rất vui khi gặp lại cô."
Phùng Thế Chân miễn cưỡng cười một tiếng: "Trời đông giá rét, cũng không biết chuyện gì để Thất gia có thể đi chuyến này. Tôi thật đúng là có chút bất an."
Mạnh Tự An nhìn phía sau Phùng Thế Chân: "Không mời tôi vào ngồi sao?"
Phùng Thế Chân chặn cửa lại, nói: "Trong nhà đều ở là những cô gái còn độc thân, không tiện đãi khách. Thất gia quý giá, cũng không dám để ngài ngồi ngoài sảnh ăn gió lạnh. Giao lộ có quán trà, hẳn là còn mở cửa. Mời Thất gia dời bước?"
Mạnh Tự An tính tình vô cùng tốt, cười: "Tôi đã không quản ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, tự nhiên là có chuyện quan trọng liên quan mật thiết với cô muốn cùng cô đàm luận. Ăn điểm tâm không? Tôi mời cô uống cà phê nhé?"
Phùng Thế Chân đang đói lại đứng trong gió lạnh, cân nhắc một chút liền sảng khoái đáp ứng. Cô trở về phòng đổi một thân áo dày, mang theo một chiếc túi xách rồi đi xuống nhà dưới ánh mắt dò xét của những người hàng xóm. Mạnh Tự An giữ cửa xe vô cùng lịch thiệp và đưa cô vào trong xe.
Ngay khi ngày hôm nay trôi qua, cô cũng lười nghĩ xem những người hàng xóm mới này sẽ nghị luận suy đoán về cô như thế nào. Cô đã nghĩ rằng chia tay với Dung Gia Thượng là kết thúc tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ có vẻ như cô vẫn còn quá ngây thơ.
Mạnh Tự An là người chú trọng nhất đến sự phô trương và hưởng thụ. Dù chỉ là đưa một cô gái đi ăn, anh ta cũng không ngần ngại đi qua hơn phân nửa thành phố Bắc Bình, đến nhà hàng Pháp xinh đẹp và cao cấp nhất hiện tại ở thành phố này.
Khách trong nhà hàng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, Phùng Thế Chân lại chỉ mặc một chiếc váy cũ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cũ, cùng toàn bộ nhà hàng không hợp nhau. Nhưng Phùng Thế Chân không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô gọi một chiếc bánh sandwich kẹp cá ngừ, một đĩa bánh pizza kiểu Pháp, bên trên phủ một lớp siro đỏ dày và ăn cùng cà phê.
Mạnh Tự An cười nhìn cô một cái, nói: "Tôi thích bộ dáng thoải mái này của cô."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]