Giết anh ta, sau đó xử lý tất cả những người biết về bức ảnh. Điều bí mật này sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn. Thế Chân sẽ không biết. Cô ấy vẫn sẽ như cũ, giống như bây giờ. Yêu anh và không cần lo lắng bất cứ điều gì.
Sau đó, đợi anh ở nhà Dung gia có chỗ đứng vững chắc. Cuối cùng, đưa cha đưa vào viện dưỡng lão ở một nơi khác. Anh có thể cưới được Thế Chân. Bọn họ có con cái hay không, anh không quan tâm.
Chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau. Chỉ cần cô ấy vĩnh viễn thuộc về mình.
Vì vậy, giết anh ta!
Dung Gia Thượng thở hổn hển, gân xanh trên mu bàn tay đều bộ ra ngoài. Mồ hôi dọc từ gò má đến sống mũi trượt xuống, rơi trên bàn tay cầm súng của anh.
Thư ký Trần ở trong tay anh không ngững giãy giụa, âm thanh cũng từ từ lắng xuống.
Dung Gia Thượng nhắm mắt dùng sức, hít sâu một hơi. Rồi sau đó, bàn tay buông lỏng.
Thư ký Trần ngả lăn trên nền đất, điên cuồng hấp thu không khí, thở hổn hển. Trên gương mặt đầy mồ hôi và nước mắt. Dung Gia Thượng thật giống như bị rút hết gân cốt vậy. Ngã xuống trên ghế sô pha, cúi đầu đem mặt vùi trong lòng bàn tay.
Thư ký Trần dè dặt bò dậy, khàn giọng nhỏ tiếng nói: “Đại…Đại thiếu gia hãy yên tâm, sự việc này chỉ có tiểu tử kia và tôi biết. Hai người chúng tôi đối với ngài một lòng trung thành, tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút nào ra bên ngoài.”
“Nếu như các người dám,” Dung Gia Thượng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm thư ký Trần, “Tôi sẽ khiến toàn bộ già trẻ nhà các người không mở miệng được.”
Thư ký Trần chắp tay không ngừng, “Tuyệt đối không dám! Đại thiếu gia, tôi đối với ngài là một lòng trung thành, trời đất làm chứng! Bằng không, tôi đem bức hình kia sớm đốt đi, làm sao có thể cầm đến tới bên ngài?”
Khóe miệng Dung Gia Thượng giật một cái, “Cậu dám đem bí mật này đến gặp tôi, ngược lại rất có dũng khí đấy.”
Thư ký Trần quỳ gối, van xin cầu khẩn, “Tôi có ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào sự trọng dụng của đại thiếu gia đối với tôi. Tôi cam nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, cả đời cúc cung tận tụy đi theo ngài. Chỉ cầu Đại thiếu gia có thể tin tôi.”
Dung Gia Thượng lạnh lùng, chăm chú nhìn thư ký Trần. Hồi lâu, anh nói: “Bệnh của con trai cậu, có khởi sắc rồi phải không?”
Thư ký Trần nghe thấy câu nói này, suýt chút nữa ngồi phịch ở dưới đất. Nhưng cũng biết, bản thân đánh cuộc này như một canh bạc.
“Hay là vẫn như cũ.” Anh ta nói, “Hiện tại vợ tôi đang ở bệnh viện chăm sóc nó.”
Dung Gia Thượng cầm cây súng lục xoay xoa, âm thanh phát ra ken két, nói: “Trong bệnh viện Nhân Tế có một vị bác, sở trường của ông ta là chữa bệnh của con trai cậu. Đổi bệnh viện cho đứa trẻ đi.”
Lần này, thư ký Trần thật lòng thật dạ hướng Dung Gia Thượng dập đầu, nói: “Ân tình này của Đại thiếu gia, kẻ hèn mọn này nguyện dùng máu chảy đầu rơi để báo đáp!”
“Cậu vẫn là sống khỏe mạnh, giúp tôi làm việc.” Dung Gia Thượng khẽ cười, lại hỏi, “Trong nhà, mấy ngày gần đây đều yên ổn phải không?”
“Trong nhà, các phu nhân và tiểu thư đều rất khỏe.” Thư ký Trần nói, “Chính là đại du nhân dự định đem lão gia từ bệnh viện đón về nhà để nghỉ ngơi điều dưỡng. Còn có, vợ cả của ông cậu nhà Đường gia tới cửa muốn mượn tiền. Đại phu nhân nói trong nhà không có nam nhân nên không thể quyết định, đưa hai trăm đồng rồi đuổi bà ấy đi.”
Dung Gia Thượng gật đầu một cái, lại hỏi một chút chuyện của công ty, sau đó đem thư ký Trần đuổi ra ngoài,
Làm xong hết thảy các thứ này. Dung Gia Thượng ngồi ở trong phòng làm việc, thật lâu cũng không động một tí. Cảm thấy một trận mồ hôi lạnh, dọc theo sống lưng chảy xuống.
Anh lấy từ trong lồng ngực một chiếc túi nhỏ màu bạc. Mở ra, trong đó là một bức ảnh mới của Phùng Thế Chân.
Gương mặt của cô gái tựa như ánh trăng sáng xinh đẹp, tóc đen như mấy, lông mi dài như băng, đôi mắt trong veo, khóe miệng nở một nụ cười thật xinh đẹp, gương mặt đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Cô ấy yêu anh, anh tin tưởng không chút nghi ngờ. Người con gái vừa xinh đẹp vừa ấm áp này, bây giờ đang ở tại Bắc Bình đầy tuyết trắng xóa. Đợi chờ anh quay về, đợi chờ những cái ôm trong lồng ngực của anh.
Sẽ không may mắn như vậy. Dung Gia Thượng nói với bản thân, ông trời sẽ không cùng bọn họ chơi một trò đùa hoang đường như vậy chứ.
Tấm hình cũ mơ hồ, có lẽ người đàn ông kia thật ra chỉ là chú bác nhà Dung gia mà thôi.
Nếu là anh em họ….Dung Gia Thượng che mặt cười khổ. Anh em họ cũng tốt hơn là so với anh em ruột thịt một chút.
Nhưng mà, Dung gia từ đâu ra người anh em họ đã mất cách đây 21 năm cùng vợ và hai đứa con?
Khắp cả thiên hạ này chỉ có duy nhất một Phùng Thế Chân, cũng chỉ có duy nhất một Dung Định Khôn. Bất luận đi quanh co như thế nào, tất cả các bằng chứng đều đem hai người gắn liền vào nhau.
Chính bởi vì lòng biết rõ, Dung Gia Thượng, thống khổ nghẹn ngào một tiếng. Tựa như một con thú đang bị thương, các bắp thịt đều căng ra, không ngừng rung rẩy, tay dùng lực nắm lấy đầu tóc.
Thế Chân đáng thương của anh! Cô ấy vẫn còn không biết chuyện gì. Mà hồi chuông kết thúc đã vang lên. Bất thình lình mắt thấy núi lở đất mòn, muốn đem hai người bọn họ chôn sống. Thế nhưng anh lại không nỡ bỏ Thế Chân.
Anh yêu cô còn hơn cả sinh mệnh của mình. Làm thế nào anh có thể nhìn dấu vết đau đơn và tuyệt vọng của cô?
Nhất định không thể để cô ấy biết!
Dung Gia Thượng cắn răng thật chặt, cả người nhẹ nhàng lắc lư qua lại, giống như một kẻ nghiện thuốc phiện đang thống khổ cùng bản thân đối kháng.
Nhất định phải giấu cô ấy. Tất cả những tội lỗi này đều để một mình anh gánh chịu là được. Anh là đàn ông, đây vốn dĩ là một việc mà anh ấy nên làm. Thế Chân mang trên lưng gánh nặng của thù nhà cùng với lòng tin tưởng và tình yêu đối với anh, cô ấy đã làm quá đủ rồi. Anh không thể để cô ấy gánh chịu tội nghiệt loạn luân có thể này của hai người.
Dung Gia Thượng đứng dậy, như một con thú đang nhốt trong lồng, ở phòng khách phiền não đi đi lại lại.
Chuyện này cũng không thể để cho cha biết được. Dung Định Khôn có thể sẽ rất vui mừng khi xác nhận mối quan hệ với Phùng Thế Chân. Bởi vì ông ta lại có một đứa con gái có thể kết thông gia. Nhưng liệu có nên để Thế Chân tiếp tục trải qua cuộc sống nghèo khó? Cô ấy vốn dĩ là một thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng. Cô mới chính là đại tiểu thư thứ thiệt của nhà Dung gia.
Dung Gia Thượng nhớ tới Dung Phương Hoa từng hy vọng Phùng Thế Chân là chị ruột của em ấy. Ai biết được một câu nói lời của nha đầu này sẽ thành thật?
Muốn bảo đảm trong gia sản có một phần của Thế Chân, nhưng thân phận của cô lại không thể công bố. Anh không thể lấy cô ….anh lại cũng không thể lấy cô.
Dung Gia Thượng giống như đột nhiên bị người đấm một quyền vào dạ dày, thống khổ ngã xuống về trên ghế sô pha, dùng lực nắm lấy đầu tóc.
Có trời mới biết anh muốn cưới Thế Chân biết bao.
Anh muốn thấy cô một chiếc váy cưới trắng tinh đi đến trước mặt mình, muốn cùng cô sinh con dưỡng cái, muốn cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long. Hai người vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà cãi vả, vì những đứa con mà làm lụng. Anh muốn cùng cô đi qua mỗi ngày của sau này, bất luận vui vẻ hay đau buồn, bất luận là nghèo khổ giàu sang hay là bệnh tật khổ nạn, bọn họ cũng không xa rời, đến khi chết đi mới tách lìa nhau.
Nguyên bản, anh muốn cam kết với Thế Chân một cuộc sống như vậy, Nhưng không biết còn có đủ tư cách có thể nói ra không.
Cơ duyên là một đạo lưu quang, trôi đi trong đêm dài đằng đẳng. Mắt mới nhìn thấy, tay còn chưa kịp chìa ra, nó đã biến mất trong đêm tối.
Một lúc lâu, Dung Gia Thượng mới ngồi dậy, lau mặt một cái, lại một lần nữa ngồi về trên ghế sô pha, cầm điện thoại lên.
Anh bấm số điện thoại của cậu hai nhà Đường gia. Gọi hai lần, ông cậu Đường gia mới tiếp máy.
Ông cậu nhà Đường gia mở miệng chính là hướng Dung Gia Thượng than phiền. Mừng thọ bạn già của ông ta, không thể đưa một món quà nào tới. Dung Gia Thượng không nhịn được cắt đứt lải nhải của ông ta, nói: “Cháu sẽ nói thư kí đem chi phiếu qua cho cậu. Cậu hai, mợ nói với cha cháu trước kia giấu chuyện đã có một người vợ cả và một đứa con gái. Chuyện này, sao các người biết?”
Ông cậu Đường gia sững sốt một chút, lúng túng nói: “Lúc cha cháu tìm người đề nghị kết thông gia có nói câu này. Khi đó, cha cháu còn trẻ và đẹp trai. Ông ấy giống như một người đàn ông đảm đang. Mặc dù, phụ mẫu và vợ con đều đã qua đời, nhưng ông ngoại vẫn đem mẹ cháu gả qua. Có lẽ, không ngờ rằng mệnh của ông ta thật lớn, mẹ cháu mới hạ sinh liền mất đi. Nhưng mà Gia Thượng, cháu hãy yên tâm. Cháu chính là trưởng tử đích tôn của nhà họ Dung, không có kẻ nào có thể làm lung lay vị trí của cháu.”
Yết hầu của Dung Gia Thượng hoạt động có chút khó khăn, hỏi: “Vậy cậu nói biết, ba mẹ con kia chết như thế nào hay không?”
Ông cậu Đường gia nói: “Lúc ba mẹ con kia trở về nhà mẹ đẻ bị nhiễm bệnh chết rồi. Con không biết, năm đó ôn dịch hoành hành rất lớn, ở Thập Hương Bát còn rất nhiều gia đình đều chết.”
Dung Gia Thượng cúp điện thoại, lương tâm cắn rứt điên cuồng dần dần bình phục lại.
Vậy người vợ đầu đến tột cùng là chết vì bệnh, hay là bị giặc giết chết?
Hay là, Dung Định Khôn cảm thấy vụ giết người này quá bi tham, cũng không muốn cho người ngoài dị nghị, vì vậy nói dối rằng họ bị bệnh chết?
Tất cả các loại suy nghĩ va vào nhau trong não, tạo thành một mớ hỗ độn. Dung Gia Thượng lắc đầu một cái, cầm tấm hình lên, tìm một que diêm. Gương mặt người trong bức ảnh cũ dưới ngọn lửa lộ ra gương mặt hiền hậu. Người đàn ông anh tuấn mà ấm áp, trong mắt mang theo nụ cười đôn hậu, hiện lên vẻ hiền từ chất phác.
Người cha trong ký ức luôn lãnh khốc, u ám lại cũng có một bộ mặt hiền lương, thật thà như vậy?
Ngọn lửa đốt tới đầu ngón tay, mang đến sự thống khổ thiêu đốt. Dung Gia Thượng mặt đầy căng thẳng, dưới đất que diêm được dập tắt. Anh trầm mặt một hồi lâu, mở một cuốn đổ nhật kí, kẹp tấm hình vào mặt sau của cuốn sổ da.
Trước khi chân tướng cuối cùng được tra rõ, anh sẽ không bỏ buông tay. Hiện tại, anh chỉ cần che đậy vụ bê bối không thể giải thích này.
Có những bí mật trên thế giới này, có thể được che giấu mãi mãi ?
Dung Gia Thượng tự nghĩ, mình không thử thì làm sao biết được?
Cùng lúc đó, Phùng Thế Chân cũng đang đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
Shiori Hashimoto mang theo một chiếc túi xách bằng ngọc trai, trên đầu đội một chiếc mũ lông chồn mềm mại. Nụ cười ngọt ngào của cô ta ngay lập tức hiện rõ trên khóe môi khi nhìn thấy Phùng Thế Chân đang mở cửa.
Phùng Thế Chân mặc một chiếc váy đan bằng vải cashmere màu xanh nước biển, tây cầm một chiếc khăn choàng tua rua màu trằng ngà, duyên dáng yêu kiểu đứng ở bên trong cửa.
Hai người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, Phùng Thế Chân nở một nụ cười trấn định như băng kim, như chân vào mắt của Shiori Hashimoto, khiến cô ta đau nhói.
Shiori Hashimoto cuối cùng cũng có được sự chân truyền từ mẹ mình, hít một hơi, duy trì nụ cười, ngọt ngào nói: “Phùng tiểu thư, thật đúng lúc. Không ngờ tới cô cũng đến thăm anh Dung Thượng.”
“Chào Shiori Hashimoto tiểu thư.”
Phùng Thế Chân nở nụ cười ung dung mà giảo hoạt, “Gia Thượng hôm nay quay về Thượng Hải, nói ngày mai mới trở về. Mời cô vào ngồi.”
Shiori Hashimoto do dự nói: “Buổi chiều tôi sẽ trở về Thượng Hải, chỉ muốn tìm Gia Thượng cùng nhau dùng bữa trưa, vậy tôi cáo từ rồi.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn đi ra ngoài dùng cơm trưa?”
Phùng Thế Chân nói, “Shiori Hashimoto tiểu thư có thể cùng tôi dùng bữa trưa không?”
Shiori Hashimoto sớm đã muốn dò xét hư thật của Phùng Thế Chân, cân nhắc một chút liền gật đầu.
Phùng Thế Chân mời Shiori Hashimoto tiến vào phòng nhỏ ngồi, bản thân vào phòng ngủ đổi một bộ quần áo ra ngoài.
Shiori Hashimoto ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, ngửi được mùi hương nước hoa nhàn nhạt bay trong không khí. Qua cánh cửa đang mở hờ, có thể nhìn thấy một bộ sườn xám màu xanh. Thậm chí trên tay vị của ghế sô pha trong phòng khách, còn đôi găng tay lông cừu của phụ nữ.
Nơi này, tràn đầy khí tức của Phùng Thế Chân, khắp nơi đều là dấu vết của cô lưu lại. Rỏ ràng biết được đoạn thời gian này cô cùng Dung Gia Thượng ở chung phòng với nhau.
Thật vất vả mới đuổi đi một Đỗ Lan Hinh, không ngờ lại là cơ hội dễ dàng cho Phùng Thế Chân. Ban đầu cho là cô giáo gia sư nghèo khổ này, bất quá chỉ là trò tiêu khiểu của Dung Gia Thượng. Hiện tại xem ra, cô ta mới là chính chủ.
Shiori Hashimoto nhất thời hối hận khi đem Đỗ Lan Hinh đuổi đi quá sớm. Nên giữ lại Đỗ Lan Hinh, hai người liên thủ đối phó với Phùng Thế Chân mới đúng.
Phùng Thế Chân khắc một chiếc áo choàng dài bằng vải ni màu nâu, bước ra ngoài với một phong thái xuất chúng, thân mật cùng Shiori Hashimoto bước ra ngoài cửa.
Shiori Hashimoto chú ý đến đôi giầy da trên chân của Phùng Thế Chân là phong cách mới nhất của mùa đông năm nay. Áo choàng và túi xách đều là của Hương Nại Nhi, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ ngọc trai lóng lánh, là của Patek Philippe. Cô đã từng xem trên tạp chí giới thiệu về chiếc đồng hồ đắt tiền này, nó có giá tận 13.000 tệ phải đặt hàng trước.
Trang phục của Phùng Thế Chân trông đơn giản và thanh lịch. Nhưng không có 20.000 tệ thì sẽ không mua được chúng. Shiori Hashimoto nghĩ cô chỉ là một giáo viên bình thường, lương cả năm chắc cũng chỉ vài trăm tệ. Nhưng vì leo lên được người Dung Gia Thượng, lắc mình một cái, lại có để đánh tráo thành một tiểu thư nhà giàu có.
Shiori Hashimoto khó hiểu. Phùng Thế Chân này rốt cuộc có bản lãnh đặc biệt gì, mà khiến Dung Gia Thượng say đắm, cô ta cũng không thể nói được. Mạnh An Tự phong lưu kia còn ném cả nghìn kim tệ để mua dây chuyền san hô cho Phùng Thế Chân. Mặc dù, Phùng Thế Chân cũng trẻ trung xinh đẹp, nhưng không phải là nhan sắc lộng lẫy, có phong thái uyển chuyển nhưng không quyến rũ. Thậm chí trong ánh mắt, còn có mấy phần bướng bỉnh và cứng rắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]