Edit: Thi
Về Dung Định Khôn đã có tin tức chuyển biến tốt đẹp, Dung Gia Thượng biết Phùng Thế Chân nếu nghe được sẽ không vui, nên cũng không nói với cô.
Sớm ngày kế, trời còn chưa sáng, Phùng Thế Chân đã bị đánh thức bởi động tĩnh khi Dung Gia Thượng rời giường. Cô xoay người xoa đôi mắt, thấy Dung Gia Thượng đã ăn mặc chỉnh tề, anh nhìn cô đã tỉnh, cúi người xuống hôn một cái.
“Ngủ tiếp đi. Anh về Thượng Hải xử lý chút chuyện, nếu buổi tối còn chưa trở lại, sẽ điện cho em.”
“Sự tình rất nghiêm trọng sao?” Phùng Thế Chân nhịn không được hỏi.
“Không có gì đâu.” Dung Gia Thượng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Em chỉ cần đợi anh về thôi. Đừng lo lắng.”
Phi cơ trượt cấp tốc, chậm rãi kéo rồi bay lên. Dung Gia Thượng đang uống cà phê và nhìn xuống từ cửa sổ. Trái đất tựa một quả cầu bạc được bao bọc, dưới ánh nắng vàng nhạt buổi sớm càng tỏa sáng rực rỡ, trong suốt như pha lê. Trong khi Thượng Hải u ám bởi mây mù, sông nước và thành phố đều chìm trong bức màn xám xịt, cái lạnh ẩm ướt xuyên qua lớp áo len nặng nề thấm vào tận xương tủy.
Dung Định Khôn đã thức dậy một lúc vào ngày hôm qua,nhưng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Dung Gia Thượng ngồi trước giường bệnh một lúc lâu, ông không biết gì, thở như có ống thổi trong lồng ngực. Dung Gia Thượng cảm thấy cha mình giống như một chiếc xe cổ gần phế, sắp chết. Khi mọi người tưởng rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080049/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.