Dung Gia Thượng hoàn hồn, vội vàng nắm lấy cánh tay cô. Hai người ôm nhau đi dọc con đường đầy tuyết đến một quán ăn cách đó không xa, có lúc cả hai người cùng không nói chuyện. Buổi tối ở Bắc Bình không phồn hoa như Thượng Hải, vì tuyết rơi nặng hạt nên ít người đi bộ trên đường. Sự im lặng của hai người họ được mở rộng vô hạn, như thể cả thành phố im lặng với họ.
Một lúc lâu sau, Dung Gia Thượng trầm giọng nói: "Anh muốn hứa với em, Thế Chân. Nhưng anh vẫn không tự tin vào việc liệu mình có thể thực hiện được lời hứa này hay không. Anh cũng không muốn nói bất cứ lời biện hộ nào. Nhưng anh còn quá trẻ, không đủ sức để có thể hỗ trợ mọi thứ cho em. Anh ... "
"Gia Thượng ..." Phùng Thế Chân nói.
“Anh trong vài ngày qua đã suy nghĩ về việc này.” Dung Gia Thượng tiếp tục nói, với vẻ mặt lo lắng, “Anh không muốn làm em thất vọng. Em đã cho anh rất nhiều, nhưng anh không có gì để trả lại cho em ...… "
"Gia Thượng ..."
"Anh muốn cho em rất nhiều thứ, muốn cho em tất cả những gì anh có thể cho, muốn em hạnh phúc. Anh không giống như cha, anh thực sự rất nghiêm túc..."
“Gia Thượng!” Phùng Thế Chân cắt lời Dung Gia Thượng.
Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu, nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Phùng Thế Chân nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em cũng hiểu được một chút. Thật ra, em không muốn anh hứa gì với em. Em có thể chịu trách nhiệm cho bản thân, em không muốn cuộc sống tương lai của mình phải dựa vào lời hứa của đàn ông. Và em đã có được tất cả những gì em muốn. "
“Cái gì?” Dung Gia Thượng hỏi.
Phùng Thế Chân mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai của người yêu, nói: "Anh."
Dung Gia Thượng nhắm mắt lại, cúi đầu dựa vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, như một con sói trung thành, hoàn toàn khuất phục trước những kẻ chinh phục mình.
“Anh biết không?” Phùng Thế Chân vui vẻ nhớ lại, khuôn mặt xinh đẹp chuyển động dưới ánh đèn đường mờ ảo, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh từ xa trên sàn nhảy, trong đầu em nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình có thể có một mối quan hệ với một người đàn ông trẻ tuổi như vậy thì quả là một điều tuyệt vời. Anh lúc đó giống như một tia sáng chiếu rọi trên một ngọn núi tuyết phủ, và bây giờ, em đang được tắm trong ánh sáng. Em có thể không hài lòng với điều gì chứ? "
Dung Gia Thượng nhìn chằm chằm vào Phùng Thế Chân, trong mắt anh có những làn sóng ấm áp.
"Anh có gì tốt chứ? Một gia đình kinh doanh bẩn thỉu? Thế Chân, anh không nghĩ ah xứng đáng với em."
Phùng Thế Chân lắc đầu cười, "Em nghĩ anh là người thông minh, ngay thẳng, chu đáo, tình cảm và chính trực. Em nhìn thấy khả năng vô hạn trong anh. Em không nói đến việc kế thừa công việc kinh doanh của gia đình anh. Anh sẽ làm điều gì đó khác, và anh sẽ tạo ra thế giới của riêng mình."
"Thế Chân ..." Nhịp tim của Dung Gia Thượng có chút mất kiểm soát.
“Đương nhiên.” Phùng Thế Chân cười tinh nghịch, “Em cũng yêu khuôn mặt đẹp trai của anh. Nếu anh không có khuôn mặt đẹp như vậy, em sẽ không mạo hiểm cứu anh khỏi họng súng của Mạnh gia.”
Dung Gia Thượng cười lớn, vòng tay ôm lấy Phùng Thế Chân.
“Nếu vậy, sau này anh già đi rồi, em sẽ bỏ anh à?”
“Rất có thể.” Phùng Thế Chân sờ sờ khuôn mặt của anh và cười, "Vì vậy, xin hãy giữ gìn nó cẩn thận, Dung thiếu gia. Trái tim của người phụ nữ thật sự rất dễ thay đổi."
Những mảnh tuyết rơi dưới ánh sáng của đèn đường như những con đom đóm đang bay thi thoảng vụt sáng trên bầu trời đêm. Dung Gia Thượng quấn Phùng Thế Chân trong chiếc áo khoác của mình, hôn cô lưu luyến trên con phố vắng vẻ. Bầu trời đóng băng, mọi thứ yên lặng, họ nghe rõ nhịp tim mãnh liệt của nhau.
“Anh yêu em, Thế Chân.” Dung Gia Thượng nói, “Anh muốn ở bên em.”
“Em biết.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng đáp lại, “Không có gì là vĩnh cửu. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tiếp tục cùng nhau cố gắng, sau đó xem số phận sẽ an bài như thế nào”.
Họ chạy về khách sạn dưới trời tuyết. Dung Gia Thượng sợ Phùng Thế Chân bị cảm lạnh nên nửa dỗ dành cô nửa ép cô uống hai ngụm rượu whisky, rồi lôi cô vào phòng tắm.
Phùng Thế Chân hơi say trông thật đáng yêu, hai má ửng hồng, đôi mắt ngân ngấn nước, không nói gì, chỉ rồi cười.
Trước mắt mình là người yêu mlem như vậy, Dung Gia Thượng sao có thể chịu được. Phùng Thế Chân tỉnh dậy vào ngày hôm sau thấy mình nằm trong vòng tay của Dung Gia Thượng, cơ thể mềm nhũn và đau nhức, nhìn thoáng qua thấy quần áo và khăn tắm vương vãi khắp sàn. Cô chưa kịp đỏ mặt thì đã bị người yêu vừa mới ngủ dậy kéo lại.
Đợi đến khi Dung Gia Thượng ăn no uống say cuối cùng cũng buông tha Phùng Thế Chân, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, khách sạn cũng đã dọn xong bữa sáng.
Phùng Thế Chân thu mình trên sô pha gọi điện thoại.
"Dạ đúng ạ, văn phòng có điện thoại ... Đừng lo lắng cho em, trong phòng rất ấm..."
Phùng Thế Chân mặc một chiếc sườn xám mới. Đây là kiểu sườn xám mới nhất, phần váy che đầu gối. Đôi chân thon dài thẳng tắp của cô đặt trên ghế sofa, làn da trắng ngần tỏa ra ánh sáng như ngọc trai dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng.
Dung Gia Thượng bước tới nửa quỳ bên ghế sô pha, không nhịn được cúi người hôn lên làn da mềm mại của cô.
Phùng Thế Chân co chân lại, trừng mắt nhìn Dung Gia Thượng, vừa nói điện thoại, "Các đồng nghiệp đều rất tốt. Dù sao thì cũng chỉ là một khóa học thay thế ngắn hạn. Nếu không hài lòng, chỉ cần không chuyển tiếp nữa là được."
Dung Gia Thượng nằm trên Phùng Thế Chân, tựa đầu vào chiếc bụng mềm mại của cô, giống như một con chó lớn đang âu yếm bên cạnh chủ của mình. Phùng Thế Chân mỉm cười, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc ướt của anh.
"Anh nói với mẹ đừng lo lắng, em có thể tự lo được ... thôi, được rồi, tạm biệt anh."
Sau khi cúp điện thoại, Phùng Thế Chân cúi người hôn lên khuôn mặt của Dung Gia Thượng. Cả hai ngồi dậy đi ăn sáng.
Giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc khiến mọi người có nhiều lý do để không ra ngoài, nhưng nhà trường không sắp xếp được công việc cho Phùng Thế Chân. Sau nửa ngày làm việc, cô chuyển đến phòng của Dung Gia Thượng, ở cùng anh cả ngày.
Dung Gia Thượng không đến Bắc Bình để đi du lịch. Anh dành rất nhiều thời gian mỗi ngày để giải quyết công việc kinh doanh của công ty, cứ sau hai hoặc ba ngày, anh lại đáp chuyến bay trở lại Thượng Hải để họp hoặc đàm phán hợp đồng.
Chiếc máy bay tư nhân nhỏ được mướn rất hữu ích, giúp Dung Gia Thượng đi lại dễ dàng hơn. Sáng sớm, khi Phùng Thế Chân vẫn còn đang say giấc, anh đã khởi hành, ăn sáng trên máy bay, dành cả ngày ở Thượng Hải, rồi vội vàng trở về vào buổi tối. Phùng Thế Chân luôn đợi anh quay lại, đợi cho đến khi cô ngủ say, rồi bị đánh thức bởi nụ hôn của người yêu.
“Ngủ tiếp đi.” Dung Gia Thượng dỗ dành.
“Đừng đi.” Phùng Thế Chân nhấc cánh tay lên, choàng qua cổ anh, kéo anh trở lại giường.
Sự mệt mỏi như tan thành mây khói, hai người hôn nhau thật chặt cho đến khi không còn mảnh vải che thân.
Dung Gia Thượng có hai thư ký tin cậy, một người họ Hoàng, ở lại Thượng Hải để thay anh, người kia họ Trần, theo anh đến Bắc Kinh. Bọn họ dùng phòng khách của dãy phòng khách sạn làm văn phòng tạm thời, mỗi ngày gọi điện thoại, gửi nhận điện báo, lúc nào cũng bận rộn.
Phùng Thế Chân không bao giờ hỏi về công việc của Dung Gia Thượng, cũng không bao giờ làm phiền họ. Cô pha một ấm cà phê hoặc trà Darjeeling mỗi ngày, sau đó đi làm. Sau khi đi làm về, cô ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ, cầm cuốn tiểu thuyết cô mua được từ hiệu sách, yên lặng đọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]