Edit: Joly
Dung Gia Thượng hoàn hồn, vội vàng nắm lấy cánh tay cô. Hai người ôm nhau đi dọc con đường đầy tuyết đến một quán ăn cách đó không xa, có lúc cả hai người cùng không nói chuyện. Buổi tối ở Bắc Bình không phồn hoa như Thượng Hải, vì tuyết rơi nặng hạt nên ít người đi bộ trên đường. Sự im lặng của hai người họ được mở rộng vô hạn, như thể cả thành phố im lặng với họ.
Một lúc lâu sau, Dung Gia Thượng trầm giọng nói: "Anh muốn hứa với em, Thế Chân. Nhưng anh vẫn không tự tin vào việc liệu mình có thể thực hiện được lời hứa này hay không. Anh cũng không muốn nói bất cứ lời biện hộ nào. Nhưng anh còn quá trẻ, không đủ sức để có thể hỗ trợ mọi thứ cho em. Anh ... "
"Gia Thượng ..." Phùng Thế Chân nói.
“Anh trong vài ngày qua đã suy nghĩ về việc này.” Dung Gia Thượng tiếp tục nói, với vẻ mặt lo lắng, “Anh không muốn làm em thất vọng. Em đã cho anh rất nhiều, nhưng anh không có gì để trả lại cho em ...… "
"Gia Thượng ..."
"Anh muốn cho em rất nhiều thứ, muốn cho em tất cả những gì anh có thể cho, muốn em hạnh phúc. Anh không giống như cha, anh thực sự rất nghiêm túc..."
“Gia Thượng!” Phùng Thế Chân cắt lời Dung Gia Thượng.
Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu, nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Phùng Thế Chân nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em cũng hiểu được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080042/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.