Edit: Thi
Luồng không khí khiến thân máy bay rung chuyển không đều. Phùng Thế Chân trong tiềm thức bám chặt vào tay vịn của ghế ngồi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng bất động của Dung Gia Thượng.
“Đừng sợ. Có anh đây.” Dung Gia Thượng vội quay đầu lại dùng ánh mắt ấm áp nhìn Phùng Thế Chân, tươi cười làm tan đi sự u ám, nháy mắt trấn an thần kinh khẩn trương của Phùng Thế Chân.
Lời Dung Gia Thượng nói ra có hiệu quả thần kỳ. Sau một lát, xóc nảy không còn nữa, tựa như chưa từng xảy ra. Ngay sau đó, phi cơ bay ra khỏi tầng mây, ánh sáng chói lóa chiếu xuống cả hai.
Phùng Thế Chân theo bản năng nheo lại mắt, bên tai nghe được thanh âm Dung Gia Thượng sang sảng cười khẽ.
“Thế Chân, em xem!”
Phùng Thế Chân mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử vì cảnh tượng tráng lệ lộng lẫy trước mắt mà đột nhiên co rút lại.
Họ đang bay trên một biển mây, tắm trong ánh nắng rực rỡ. Sóng biển mây nhấp nhô, bất tận, kéo dài đến tận cùng thế giới. Trên đầu là bầu trời trong xanh như một mái vòm pha lê khổng lồ, bao bọc vạn vật, đồng thời cũng bao bọc luôn họ.
Đây là bầu trời mà Dung Gia Thượng yêu thích, vô cùng rộng lớn và hào phóng, có thể chứa đựng mọi thứ. Làm sao những thanh niên khao khát tự do bay nhảy lại bị gia đình kìm hãm như xiềng xích gỉ sét, khác nào bắt họ sống trong địa ngục?
Phùng Thế Chân đột nhiên có một sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080041/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.