EDIT : BƠ
Phùng Thế Chân ngồi trong ngực Dung Gia Thượng, đột nhiên bị anh gọi là “cô giáo”, gò má dâng lên một chút ửng đỏ.
“Này, đừng gọi như vậy.”
“Vậy gọi như thế nào đây?” Dung Gia Thượng pha trò. “Gọi em là cô giáo không đúng hay sao?” Vậy gọi em là gì? Em yêu? Bảo bối?”
Phùng Thế Chân ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, dùng nụ hôn phong bế chiếc môi đáng giận, một lát sau khàn giọng nói nhỏ: “Gia Thượng, anh phải ngoan.”
Lần này, đổi thành Dung Gia Thượng bị đỏ mặt.
Phùng Thế Chân đắc ý cười lớn, đem anh từ trong ghế sa lon kéo dậy, “Đi, em dẫn anh đi ăn hoa điêu túy ngư của Lưu Nhất Đao!”
Phùng Thế Chân đã học ở Kim Lăng trong một vài năm, cô khá quen thuộc với khu vực ở đây. Cô đưa Dung Gia Thượng đến một nhà hàng cổ kính nổi tiếng để ăn tối, gọi những món ăn đặc trưng của nhà hàng và rượu nóng.
Trời đông giá rét, rượu nóng xuống bụng, xông lên một trận ấm áp. Đây không phải là Thượng Hải, hai người hiểu lòng nhau đều không nhắc tới người và chuyện của Thượng Hải. Thật vui vẻ, cười nói ăn cơm. Lúc đọc sách Phùng Thế Chân đã nhặt được những câu chuyện thú vị nói cho Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng nồng nhiệt lắng nghe, lại nói một chút về cuộc sống ở Trùng Khánh của bản thân.
“Phía sau trường học là núi, nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Hầu hết, bạn học trong lớn đến từ nhà công dân ở khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3080038/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.