Edit: Joly
Trong căn phòng được chiếu sáng ấm áp, Phùng Thế Chân đứng trước một chiếc gương soi toàn thân kiểu cổ điển, từ từ đeo găng tay.
"Nỗi buồn" của Beethoven vọng ra từ chiếc máy hát đĩa ở tầng dưới, xuyên qua tấm cửa, bay lên xuống trong không khí cùng với lớp bụi vô hình.
Găng tay lụa dài đến khủy tay có ren tinh xảo, vải ôm lấy cánh tay thon thả và cân đối của cô. Cô gái trong gương mặc một chiếc váy vàng sẫm với một lớp ren màu cà phê sẫm cùng những hoa văn tinh xảo. Trên lớp ren, những hạt nhỏ pha lê được đánh bóng như những giọt sương lăn dài trên ngọn cỏ, phản chiếu ánh sáng lung linh mờ ảo.
Cô gái có dáng người mảnh khảnh, những đường nét duyên dáng kéo dài từ chiếc cổ thanh thoát đến bờ vai tròn trịa, rồi đường cong lấp ló trong tà váy dài thẳng tắp tôn lên cặp chân thẳng cân đối và mắt cá chân thon. Trang phục của cô ấy rất hiện đại và tinh tế, cô có thể lên trang bìa của bất kỳ tạp chí thời trang nào.
Phùng Thế Chân cố nặn ra một nụ cười chế giễu với cô gái trong gương, bên kia thẳng thừng đáp trả cô. Đôi môi cô mím lại một cách tinh nghịch, cười ranh mãnh, như thể cô biết rằng đêm nay sẽ là một bữa tiệc thịnh soạn cho cả gia đình.
Chuông cửa tầng dưới vang lên, một lúc sau, Tiểu Bảo Lệ gọi: "Thế Chân, cậu có ổn không?"
Phùng Thế Chân nhặt sợi dây chuyền ngọc trai đen dài mắc tiền đeo vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079995/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.