EDIT: BƠ
“Ông ấy?” Dung Gia Thượng cười nhạt, “Không! Ông ấy làm nhiều việc ác, tất nhiên sẽ có báo ứng. Anh sẽ nhận được những việc ác mà ông ấy làm ra, cũng sẽ chịu trừng phạt. Ông trời thật sự rất công bằng. Cho tới bây giờ, anh không muốn thay cha bào chữa việc gì cả. Chỉ là không muốn để cho ông ảnh hưởng đến anh và em. Nhưng hiện tại xem ra, nói những lời lời đều đã muộn. Em nên hận anh.”
“Em không hận anh.” Phùng Thế Chân khàn giọng nói, “Em chỉ là…Em không có cách nào. Gia Thượng, anh đã trông thấy cha em, trông thấy cảnh tượng đổ nát của Văn Xuân Lí. Cha vô cùng may mắn không chết, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn này bao nhiêu hàng xóm láng giềng nhà tan cửa nát. Có chuyện này chắn ngang giữa hai chúng ta, như thắt ở cổ họng. Chúng ta làm sao có thể ở cùng nhau?”
Dung Gia Thượng ngồi đối diện, nét mặt đầy ưu sầu đau thương mà bình tĩnh, giống như một tội nhân đang lắng nghe tuyên án.
Phùng Thế Chân nhìn anh, nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ, với đôi mắt đen láy, còn có đôi môi đầy dịu dàng si mê kia cô đã từng hôn qua. Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, muốn dùng sức nện vào ngực, muốn mở một lỗ hổng trong lồng ngực để trái tim đang bị tắc nghẽn, có thể đập những nhịp thoải mái.
“Tình cảm của anh, khiến em rất cảm động.” Môi của Phùng Thế Chân nhẹ nhàng run rẩy, ép buộc bản thân tiếp tục nói, “Từ trước đến nay, anh là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079962/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.